Diệp Minh Dương tự mình xách theo cái tráp sách nhỏ, lạch bạch đi tới Thanh Trúc hiên để thăm hỏi Tô Ngộ An, thỉnh thoảng còn quay đầu nói chuyện với muội muội ở sau lưng.
“Muội muội, Ngộ An ca ca thật sự không thể đi học với chúng ta sao?”
“Đương nhiên, đây không phải là huynh tự mình nói cho muội biết sao?”
“Nhưng mà tại sao? Tiên sinh trong nhà không tốt sao? Còn có phụ thân nữa mà.”
Diệp Minh Dương không nhận được sự an ủi từ muội muội thì càng mất mát hơn, cái bóng bị ánh nắng kéo dài tràn ngập hơi thở bi thương.
Diệp Cẩn Dư nhìn ca ca vẫn luôn dồi dào sức sống nhà mình, từ sau khi nghe được tin này thì hắn vẫn luôn mặt ủ mày chau, phiền muộn mấy ngày liền, thấy vậy nàng cũng cảm thấy đồng tình.
Đã qua ba ngày kể từ khi Ngộ An ca ca nôn ra máu té xỉu, ba ngày, người bị bệnh thì vẫn chưa tốt lên mà tiên sinh vỡ lòng của hai người và sư phụ nữ công của nàng đều đã đến trước thời hạn.
Cũng là ngày thứ hai sau khi Ngộ An ca ca phát bệnh nôn ra máu, Diệp Minh Dương vụng trộm chạy tới nói cho nàng biết, Ngộ An ca ca không cần lên lớp với bọn họ, hắn phải đến thư viện Tùng Lộc ở ngoại thành đọc sách!
Vốn dĩ Diệp Minh Dương cũng chỉ mất mát một chút, càng cảm thấy ngạc nhiên nhiều hơn, cũng hâm mộ Ngộ An ca ca có thể xuất phủ đi chơi mỗi ngày.
Cho tới hôm nay, các lão sư chính thức bắt đầu giảng bài cho bọn họ, sau khi ngày đầu tiên kết thúc, Diệp Minh Dương liền bị giao cho một đống bài tập.
Còn nhiều hơn cả bài tập mà phụ thân ruột siêu cấp nghiêm khắc của hắn ta giao cho.
Hơn nữa muội muội cùng đi học lớp vỡ lòng vì phải học cả nữ công, cho nên bài tập ít hơn hắn ta cả một nửa, Diệp Minh Dương càng bị đả kích hơn nữa.
“Chỉ có ta, chỉ có ta đáng thương như vậy, các ngươi đều bỏ rơi ta.”
Diệp Cẩn Dư chạy chậm hai bước, kéo lấy tay áo của ca ca mình rồi khẽ lắc, nàng mềm giọng an ủi hắn ta: “Ca ca, huynh đừng đau lòng, huynh nhìn Thôi sư phụ dạy muội thêu thùa cũng giao bài tập cho muội mà, chúng ta cùng nhau hoàn thành nhé.”
Nghe vậy, Diệp Minh Dương dừng lại bước chân, hắn ta nhìn về phía hai người Thu Sương đi theo sau, vừa rồi hắn ta còn tưởng rằng cái giỏ này là lễ vật gì đó mà muội muội chuẩn bị cho Ngộ An ca ca.
So sánh tráp trên tay Thu Sương và tráp sách nhỏ trên tay mình, vẻ mặt như đưa đám của Diệp Minh Dương sau mấy giây liền biến mất, chốc lát sau lại biến thành phẫn nộ.
“Sao bọn họ có thể xấu xa như vậy chứ, giỏ của muội còn lớn hơn của huynh, có phải Thôi sư phụ kia cũng làm khó dễ muội không?.”
Diệp Minh Dương càng nghĩ càng tức giận, tiên sinh bắt nạt hắn ta thì thôi đi, dù sao thì phụ thân cũng nói hắn ta da dày thịt béo, chống đỡ được đả kích, không nghĩ tới lại có người bắt nạt muội muội dịu dàng của hắn ta.
Diệp Minh Dương lòng đầy căm phẫn xắn tay áo, hắn trừng mắt về phía Thu Sương, khuôn mặt nhỏ khi uy hiếp còn lộ ra chút khí thế: “Thu Sương, ngươi nói xem, có phải bà phù thủy kia bắt nạt muội muội của ta không?”
“Không có, không có, ca ca, huynh đừng dọa người ta, tính cách của Thôi sư phụ rất tốt.”
Thu Sương chỉ là một tiểu cô nương mới sáu tuổi, vẫn có chút e ngại với tiểu thiếu gia chưa gặp mặt được mấy lần này, nàng ta rụt cổ một cái, sau đó dùng sức lắc lắc đầu dưới sự ám chỉ của tiểu thư nhà mình: “Không có, Thôi sư phụ không có.”
Diệp Cẩn Dư hiểu được ca ca của nàng tuổi nhỏ đã bị tứ thư ngũ kinh đầu độc ra chứng suy nghĩ nhiều, nhưng nói tiếp nữa thì có khi chuyện này sẽ không kết thúc được mất.
“Chúng ta đến rồi, ca ca, không phải là huynh muốn thuyết phục Ngộ An ca ca đi học chung với chúng ta sao? Mau đi vào đi.”
Ánh mắt Diệp Minh Dương mang theo nét hoài nghi, nhưng muội muội vẫn luôn lôi kéo hắn ta đi về phía trước nên Diệp Minh Dương cũng không thể làm gì cả, đành hạ quyết tâm tìm thời gian đi điều tra, lúc này tâm tình Diệp Minh Dương mới tốt hơn một chút.
“Ôi , không được chạy, đợi một chút, sẽ té đó.”
“Thiếu gia, tiểu thư cũng tới thăm tiểu ca ca sao?”
Lúc ba người bọn họ đi đến cửa viện Thanh Trúc hiên thì đúng lúc đụng phải Mặc Thạch đang đưa Kim phủ y ra ngoài.
“Đúng vậy, Kim thúc thúc, Ngộ An ca ca khá hơn chút nào chưa?”
“Tốt hơn nhiều rồi, đúng lúc hắn đang nhàn rỗi, hai đứa mau đi vào đi, Ngộ An ca ca của mấy đứa nhìn thấy mấy đứa chắc chắn sẽ vui vẻ hơn.”
Ông quay người, lại nói với Mặc Thạch: “Mặc Thạch nhóc con đưa đến đây thôi, mau dẫn huynh muội người ta đi thăm thiếu gia của ngươi đi.”
Mặc Thạch gật đầu, dù sao thì mỗi lần thiếu gia chỉ nói là tiễn ra ngoài, chứ cũng không nói là tiễn đến đâu: “Vậy Kim tiên sinh đi thong thả, Minh Dương thiếu gia và Cẩn Dư tiểu thư vào trong cùng ta đi.”
Kim Hiển Tông cúi đầu, nhìn Diệp Minh Dương nghịch ngợm lanh lợi trong ấn tượng đang đứng tại chỗ, bộ dáng ngu ngơ thì lập tức vui vẻ cười thành tiếng: “Có phải là Minh Dương thiếu gia rất thích tráp thuốc của ta không? Có muốn hôm nào ta tặng cho ngươi một cái không, bảo đảm là lớn hơn cái trên tay ngươi.”
Diệp Minh Dương như mới tỉnh lại từ trong mộng, hắn ta giậm chân chạy về phía trước: “Ta không thích, ta không muốn.”
Kim Hiển Tông nhìn bóng dáng nhỏ bé chạy trối chết, phe phẩy râu ria màu hoa râm, ông buồn cười mà lắc lắc đầu: “Tiểu hài tử à, đúng là thú vị.”
Lúc Diệp Cẩn Dư đi vào liền thấy Tô Ngộ An vẫn ngồi bên bàn uống trà, đối diện còn có một chén trà rỗng, hẳn là của Kim đại phu để lại, Mặc Phong lúc nào cũng mặc đồ đen kia hình như lại không ở đây.
Diệp Minh Dương từ phía sau xông tới, đặt tráp sách lên ghế, thân thể nhỏ bé nhào về phía hai chân Tô Ngộ An: “Ngộ An ca ca, huynh muốn làm bài tập cùng bọn đệ không?”
Tô Ngộ An đặt chén trà trong tay xuống, nhìn thân thể mập mạp trên chân do dự trong phút chốc, nhưng cuối cùng cũng không đẩy ra: “Đệ không biết làm? Muội muội cũng không biết sao?”
“Ca ca, trước đó huynh không phải nói như vậy.”
Diệp Cẩn Dư cầm tráp trong tay Thu Sương đặt lên ghế, trong khoảnh khắc Diệp Minh Dương mở miệng, nàng liền biết mình lại bị lừa rồi.
Người ta hoàn toàn không phải là lo lắng không có đồng bọn đi học cùng mà là muốn lười biếng, không làm bài tập.
“Ca ca làm như vậy, phụ thân biết được lại phạt huynh đấy.”
Diệp Minh Dương dẩu môi tụt xuống từ trên người người ta, hừ nói: “Nhưng mà bài tập thật sự là rất nhiều, làm không hết cũng bị phạt thôi.”
Tô Ngộ An xoa xoa đỉnh đầu của Diệp Cẩn Dư: “Cẩn nhi cũng có bài tập phải hoàn thành nhỉ, có thể ở chỗ ta làm xong rồi về, gặp bài không biết ta cũng có thể xem giúp hai đứa.”
Diệp Cẩn Dư chớp đôi mắt to, đáy mắt trong veo sáng sủa: “Ngộ An ca ca cũng biết thêu hoa sao?”
Động tác trên tay hơi ngừng lại, Tô Ngộ An cười cười, ra hiệu cho nàng nhìn Mặc Thạch đứng một bên: “Ta không biết, nhưng mà Mặc Thạch ca ca biết một chút nữ công, là sư phụ hắn dạy hắn.”
“Sư phụ? Là Mặc Phong thúc thúc mặc đồ đen như mực kia sao?”
“Đúng vậy.”
Nhìn Mặc Thạch chuyển mắt đi, sắc mặt cũng đỏ bừng lên thấy rõ, Diệp Cẩn Dư liền che miệng cười trộm.
Thật sự là không hề nghĩ tới. Một tiểu nam sinh như Mặc Thạch biết nữ công đã đủ khiến người ta kinh ngạc rồi, không nghĩ tới vậy mà còn là do người thoạt nhìn vừa lợi hại vừa ngầu như Mặc Phong dạy cho.
Diệp Minh Dương nhìn người này rồi nhìn người kia, có chút không hiểu được bọn họ đang cười cái gì, kéo lên tráp sách của mình và muội muội đi về phía bàn đọc sách của hắn: “Ngộ An ca ca, muội muội, chúng ta làm bài tập thôi.”
“A, sao tráp của muội lớn hơn của ta mà