Rất nhanh, Lý Ngộ Tranh cùng Đinh Khánh Làm chào tạm biệt ông bà Trạch một câu rồi trở về nhà. Ba mẹ Trạch Thanh Hy không hề trách anh, họ cũng hiểu là anh rất bận. Ahii, nhưng chỉ có mình anh và người yêu anh là biết anh không hề bận thôii nhaa.
Thay đồ xong xuôi, Đinh Khánh Lam nhất quyết đòi Lý Ngộ Tranh đưa đi ăn đêm. Lý Ngộ Tranh vì lười nên cũng nhất quyết không chịu.
"Bây giờ anh có chịu đi không?"
"Anh mệt lắm, anh muốn ở nhà" Lý Ngộ Tranh một mực dính chặt với cái gối, lắc đầu từ chối một cách dữ dội.
"Cái thằng này!! Dậyyyyyyyy!!" Đinh Khánh Lam tức tối giật phăng cái gối ra khỏi đầu Lý Ngộ Tranh. Không để anh kịp thời tiêu hóa hành động vừa rồi, chiếc gối đã bay thẳng vào mặt anh không thương tiếc.
"Úii" Lý Ngộ Tranh ôm lấy mặt, nhăn nhó gỡ cái gối trên mặt ra. Nhìn cô mếu máo "Có khi nào sau này lấy em về, em nghiền nát anh luôn không?"
"Có thể"
"Không, không, anh không đi đâu! Em không thương anh!" Lý Ngộ Tranh lùi về góc giường, ôm gối xụt xịt. Khuôn mặt cô méo mó, không thốt ra lời. Anh... Rốt cuộc cô là công hay là thụ đây hả? Có hơi ngược đời quá không vậy?
Mãi vẫn không thấy phản ứng nào từ cô, anh mới từ từ ngóc đầu dậy. Ựa, cô đi đâu rồi?
"Khánh Lam?"
"..."
"Em yêu?"
"..."
"Lam Lùn?"
"..."
"Ôi định mệnh em yêu?" Lý Ngộ Tranh hớt ha hớt hải chộp lấy cái áo khoác rồi phi vội ra ngoài. Huhuu, em đi thật rồi à? Sao cái tính em nó không thể thay đổi một chút nào vậy người yêu ơiii? Chạy một hồi cuối cùng cũng đã thu được Đinh Khánh Lam vào tầm mắt. Cô đang lủi thủi đi một mình, trên người vẫn nguyên vẹn bộ đồ mỏng khi nãy. Lý Ngộ Tranh nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé kia, bất giác có một cảm giác xót xa trong lòng. Không đợi được thêm liền chạy xô tới ôm lấy eo Đinh Khánh Lam mà xiết chặt lấy.
"Không dỗ anh được hả?"
"Không" Đinh Khánh Lam cất giọng, nghe đã lạc hẳn đi.
"Sao thế?"
"Anh chẳng chiều em, không phải người ta đều nuông chiều bạn gái mình hết mực hay sao?" Đinh Khánh Lam nhíu mày, quay