Phùng Phương Linh mặt cắt không còn giọt máu, khiếp hồn khiếp vía nhìn Đinh Lý và Lý Ngộ Trình. Trạch Thanh Hy bị giải đi rồi, còn cô ta thì sao? Cô ta thì sao đây?
"Bắt cô ta lại"
Phùng Phương Linh bị người của Đinh gia bắt giữ, Trạch Thanh Hy thì chẳng biết bị đưa về phương nào. Bữa tiệc cứ vậy mà bị phá hỏng, tất cả mọi người đều được giải tán. Khánh Chi bấy giờ mới giật mình, vùng vằng thoát ra khỏi Triệu Hoàng Sinh. Cậu nhìn chằm chằm Khánh Chi khiến cho nó có phần không thoải mái.
"Chúng ta quen nhau không?" Triệu Hoàng Sinh khẽ hỏi, Khánh Chi bỗng trở lên căng thẳng đến lạ thường. Nó hít sâu một hơi, giọng nói lạnh lùng cứ vậy mà cất lên:
"Không"
"Thật sao?" Triệu Hoàng Sinh cũng không hiểu nổi tại sao bản thân tự dưng lại cảm thấy hụt hẫng đến thế? Không quen biết là không quen biết, lí do gì lại cảm thấy như đang thiếu thốn một thứ gì đó rất quan trọng? Dạo này cậu hay có cảm giác kì lạ quá, chắc phải đi khám một chút xem sao. "Xin lỗi đã làm phiền"
"Không sao"
Bóng Triệu Hoàng Sinh khuất dần trong bóng tối, cả thân người Khánh Chi như mềm nhũn. Nó ngồi bệt xuống đất, nước mắt cứ thế lăn dài trên gò má trắng nõn.
"Tiểu Lam, uống nước đi" Lý Ngộ Tranh ngồi bên cạnh giường, nhìn Đinh Khánh Lam đang nằm với khuôn mặt trắng bệch mà tim cứ nhói lên từng chút. Cô không nói gì, chỉ lắc đầu một cách nặng nề. Lý Ngộ Tranh lại đưa tay vuốt lấy tóc cô, nhẹ giọng trấn an: "Không có chuyện gì nữa rồi, ngoan nào, uống chút nước"
Đinh Khánh Lam vẫn cự tuyệt, nhổm dậy ôm chầm lấy anh.
"Nhẫn đâu? Em muốn đeo nhẫn"
"Em mệt không? Hay để mai cũng được"
Đinh Khánh Lam lắc đầu nguầy nguậy, chìa ngón áp út ra trước mặt anh với ánh ắt mong chờ. Lý Ngộ Tranh thở hắt một hơi, bất đắc dĩ lấy hộp nhẫn từ trong hộc bàn ra. Anh lặng lẽ sỏ nhẫn vào bàn tay thanh mảnh ấy, Đinh Khánh Lam cũng tự tay đeo nó cho anh. Cô đưa bàn tay mang nhẫn lên ngắm nghía một hồi, mặt mới tươi tỉnh thêm được chút ít. Tay còn lại của cô cứ xoa xoa cái bụng, Lý Ngộ Tranh nhìn mà bất giác mỉm cười. Anh sờ vào cái bụng kia, thì