"Ê mày, biết gì chưa, Đinh Khánh Lam hotgirl có thai rồi đấy"
"Im đi, người ta là tiểu thư nhà Đinh gia, bình thường thôi"
"Nhưng lại càng thêm hót hòn họt nha"
"Haiz, tôi chỉ thấy tiếc cho sự xinh đẹp của cô ấy"
"Tiếc cái gì, nên nhớ ba của đứa bé là ai nhé"
...
..
Đinh Khánh Lam theo lệnh của Lý Ngộ Tranh, bị ép nghỉ ở nhà dưỡng sức. Lý Ngộ Tranh cũng tính ở nhà để chăm sóc cho cô, nhưng thật tiếc làm sao, có vẻ như anh không thể ở cùng cô rồi, anh còn chuyện cần phải giải quyết. Lý Ngộ Tranh giao việc chăm Đinh Khánh Lam cho hai bà mẹ cùng với Khánh Chi phụ trách. Anh vẫn mặc một bộ đồ ngủ ở nhà, cũng là một trong những bộ đồ đôi lần trước Đinh Khánh Lam và anh khuân về. Con xe hơi màu đen tuyền băng lãnh cứ thế lướt đi, để lại bao nhiêu là khói bụi cho người đi đường tha hồ mà hít.
Lý Ngộ Tranh dừng lại tại một căn nhà hoang, trông thật u ám và tàn tạ. Xung quanh toàn là cỏ cây, cũng trần trụi không kém, chẳng có lấy nổi một căn nào khác.
"Thiếu gia"
Đội hình nghiêm trang xếp thành hàng, cúi người đầy cung kính.
"A Tranh, cứu em, cứu em! Em biết anh sẽ tới cứu em mà!!"
~~
"Chị Lam, chị thân thiết với Triệu Hoàng Sinh sao?"
Khánh Chi đang ngồi bên cạnh gọt táo cho Đinh Khánh Lam, tiện mồm nên hỏi. Đinh Khánh Lam vừa nhai nhồm nhoàm miếng cam trong miệng, vừa đưa mắt nhìn Khánh Chi. Triệu Hoàng Sinh? Sao con bé lại hỏi thế nhỉ?
"Sao em lại hỏi thế?"
"A, tại em thấy anh ta hôm trước có lên tiếng nói giúp"
Khánh Chi gãi đầu cười trừ, mắt đảo tứ tung. Đinh Khánh Lam không thể xua đi sự hoài nghi, nhíu mắt quan sát hành động ngây ngô của con bé.
"Em thích cậu ta hả?"
"Hả? Không, không có!!"
"Không cần ngại, chị sẽ giới thiệu cho em nhé"
Đinh Khánh Lam nói rồi nhướn người với lấy chiếc điện thoại, bấm máy gọi vào số Triệu Hoàng Sinh. Cậu ta bắt máy quá nhanh, khiến cho Khánh Chi còn chẳng kịp ngăn lại.
"Không, đừng mà chị Lam!!"
Vô tình câu nói của Khánh Chi đã lọt vào tai Triệu Hoàng Sinh, cũng chẳng ai có thể biết được, phía sau cái màn hình điện thoại kia, con người ấy đang cười tươi như thế nào. Triệu Hoàng Sinh nghe thấy âm điệu trong trẻo của nó mà cười trong vô thức, quả thực chẳng thể quản nổi cái miệng này nữa!!
"Cậu có rảnh không?" Đinh Khánh Lam giữ chặt cái tay đang cố chộp lấy