(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhật Minh đang cảm giác trái tim nhỏ bé của anh bị tổn thương, vì đại ca mà phải vượt bao nhiêu km để tới ấy vậy mà lại bị anh rể và đại ca dồn cẩu lương ngập mặt. Hỏi thăm nhau chút xíu thì suýt bị Thế Anh mắng. Hiện tại anh đang rất không vui.-Trời ơi! Vì sao tôi khổ dữ thần vậy? Hãy cho con một lý do...Một tiếng nói của con gái tiếp lời anh nhí nhảnh và tinh nghịch:-Trời đây... Lý do con khổ đó chính là không cho tôi kết bạn cùng đấy!!!Khụ... Nhật Minh cảm giác nín cười hết nổi thật rồi. Lý do quái quỷ gì đây??? Thôi thì chiều bạn ấy vậy bởi vì Nhật Minh ta đây rất ga lăng và lịch sự.Cất giọng lả lơi trong đó còn có một số ý hài hước: -Xin hỏi thế con muốn hết khổ cho nên con sẽ đồng ý kết bạn chỉ mong ra gặp mặt biết đâu mai sau lại thành bạn thân chí cốt.Phía sau cây bàng một cô bé bước ra khuôn mặt bị chiếc kính che mất nửa khuôn mặt nhưng mặt bầu bình, má lúm đồng tiền thì ai cũng có thể đóa được sau cái kính là một cô bé xinh xắn, năng động.Cô bé ngượng ngùng gãi đầu lâu lâu lại lén nhìn anh một lúc sau mới lên tiếng: -Hi cậu, muốn hết xui cứ chơi vớ tớ. Tớ được mệnh danh là thánh may mắn đó! Với cả tớ rất ít nói... cho nên nếu mà xàm thì mong bỏ qua.Ha ha anh cảm giác nỗi uất ức vừa nãy đã bay đi thật nhanh. Đúng là một người hài hước rất hợp với tiêu chuẩn chọn bạn của anh. Sơ sơ thôi nhưng nhìn chắc là một mọt sách nếu chưa hiểu chắc anh sẽ tìm cô để giải bài tập. Nói chung hợp gu anh.-Không sao vậy thì làm bạn nhau có được không? làm bạn tớ thể nào cậu cũng được bảo vệ chu đáo chả đứa nào dám bắt nạt đâu... Nhưng có một điều kiện phải chỉ