(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dựa vào tường một lúc lâu, chân Nhật Minh cũng đã mỏi. Hai lông mày khẽ nhíu tỏ vẻ không kiên nhẫn. Rốt cuộc ông thầy làm gì mà lâu thế... Thật muốn chửi thề mà.Chỗ Nhật Minh đang đứng đợi có 1 cái cửa sổ, anh tò mò không biết cô bé kia đang làm gì ghé mắt nhìn xem. Động tác của anh rất cẩn thận để không bị ai nhìn thấy, tìm cô bé nhanh thì thật khó khăn mãi anh mới nhìn thấy cô ngồi ngay cuối lớp trong khi mọi người đang cười đùa thì cô bé lại cúi đầu xuống đọc sách nhìn qua có vẻ cô đơn, tủi thân. Anh thắc mắc vì sao cô lại bị cô lập như vậy.Trong lúc anh đang mải mê suy nghĩ thì một bàn tay của người đàn ông đặt lên vai khiến Nhật Minh giật mình quay người lại.Người đàn ông kia nở nụ cười thân thiện, giọng nói trầm thấp, uy lực nhưng không kém phần ấm áp.-Em có phải Hoàng Nhật Minh mới từ nơi khác chuyển đến không?- Thấy anh gật đầu ông lại nói tiếp: -Vậy theo thầy vào, xin lỗi em tại văn phòng có một số việc nên thầy tới hơi trễ.-Không sao ạ.-Anh nói nhỏ nhưng cũng đủ để ông nghe thấy.Nhật Minh lười biếng theo thầy bước vào.Ông đặt cặp sách xuống ghế. Gõ vào bàn mấy cái, tiếng "Cộc cộc" thành công thu hút sự chú ý của mấy đứa học sinh.-Hôm nay lớp 10A1 chúng ta có học sinh mới. Mong các em giúp bạn.-Nói xong ông ngước mắt về anh ra hiệu.Vốn là người thông minh anh cũng nhẹ giọng giới thiệu: -Tôi tên là Hoàng Nhật Minh. Vì một số chuyện mình chuyển đến đây học.-Được rồi lớp cũng chỉ còn hai chỗ trống em ngồi với bạn Linh nhé!Được thầy cho ngồi cùng trai đẹp người tên Linh khẩn trương hơn, ánh mắt đắc thắng khinh thường cô bé. Cô bé cũng không quan tâm chỉ gục đầu vào đọc sách.Nhật Minh không hiểu sao cô bé đáng yêu lại bị nhiều ngươi ghét thế.-Thưa thầy em ngồi cùng Hạnh được không?Ánh mắt thầy giáo sửng sốt: -Em chắc chứ, thôi được rồi