(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhật Hạ như người mất hồn đi về phía sau trường, cô không muốn mọi người biết được cô yếu đuối cỡ nào. Trong lòng cô hiện giờ đang chứa biết bao nhiêu tâm sự. Cuộc sống cô trong quá khứ đã quá nhiều lần được phủ bằng màu hồng đến giờ khi mọi thứ quay lưng cô mới nhận ra màu hồng cũng chỉ là 1 loại màu trong bảng màu mà thôi. Cô không phải công chúa cũng không phải người may mắn nhất thế giới chỉ là cô nhận ra điều này hơi muộn màng mà thôi.Nếu mẹ biết cô chỉ vì một chút chuyện cỏn con mà sụp đổ thế này sẽ cười mất, nhưng mọi người ạ cô biết làm sao bây giờ cô đã quá tin tưởng cậu đến giờ nhận ra hóa ra mọi thứ đều do ảo tưởng mà ra.Ha ha một con người gan dạ không sợ trời sợ đất như cô lại có ngày như ngày hôm nay. Đúng con nhỏ kia nói rất đúng cô chả xứng với cái danh đại ca.Bây giờ sau trường là một nơi cô nên đến, nơi mà cô có thể thỏa mãi mà khóc. Sau trường có một khu vườn nhỏ những lúc cô cần yên tĩnh thì thường đến đây đến cậu cũng không thể biết.Những bông hoa xinh đẹp rực rỡ nhảy múa ngoài kia cũng không thể làm cô tốt lên chút nào. Ngồi xuống gốc cây gió thi thoảng thổi qua gục đầu xuống hai đầu gối. Tiếng khóc nức nở làm các bông hoa trông buồn rầu hơn hẳn.Bỗng những tiếng chân đang mỗi lúc tới gần làm cô giật mình vội lau những giọt nước mắt.-Ai đấy?Giọng nói trầm khàn, ấm áp, quyến rũ làm cô thêm đề phòng: -Là tôi, cô không cần sợ tôi cũng chả phải người xấu. Tiếng khóc của cô làm phiền tôi vẽ tranh muốn chạy sang hỏi xem có việc gì.Lúc này cô mới từ gốc cây bước ra đối mặt với người đó, vẻ mặt lười biếng phong thái thoải mái.-Xin lỗi đã làm phiền tới bạn chẳng qua tôi