Ái Lạp phát hiện, dạo này ai trong trường cũng nhìn mình bằng ánh mắt thương hại. Ái Lạp thật ra vẫn thế, chẳng có gì khác thường. Ăn vẫn no, ngủ vẫn kĩ, chỉ có điều cứ thấy Bảo là tự động quay đầu chạy xa. Ví dụ như bây giờ.
Hỏi thế gian tình là gì, mà sao dính vào nó con người lại ngu đi...
Bảo đuổi Ái Lạp chạy vòng quanh sân trường, vừa đuổi vừa ném KitKat trà xanh vào người con bé. Đầu Ái Lạp đội tạm cái mũ giấy Cường gấp cho, khóc không ra nước mắt cắm đầu mà chạy. Ở phía sau, chất giọng trầm ấm của Bảo ngân vang lên, cảm giác êm tai dễ nghe vô cùng:
- Đây là cách thức tặng kẹo mới, mày có thích khôngggg...?
- Thích cục cứt!!!
Âm thanh kéo dài vang vọng khắp sân trường. Đám học sinh đứng trên tầng cao vây quanh lan can nhìn xuống cảnh này, đứa thì thấy buồn cười, đứa thì chỉ biết âm thầm thở dài mà thương thay cho Ái Lạp.
- Tao xin mày, diễn một tuần rồi, tha tao!
Ái Lạp dựa vào tường, mếu máo nhắm mắt cầu xin. Chỗ này là bờ tường sau nhà thể chất, bình thường ít người qua lại, may ra thì có bọn An Trí lần theo KitKat rơi vãi mà mò tới đây. Cuối cùng cũng tóm được Ái Lạp, Bảo mệt mỏi thở dốc, mồ hôi lấm tấm khắp lưng. Cậu vứt luôn túi bánh kẹo to tướng sang bên cạnh, giơ tay bóc một cái bánh KitKat, nhét vào mồm con bé:
- Thì ăn một cái đi. Mày cứ chạy mãi, đã ăn miếng nào đâu?
Cảm nhận vị ngọt ngậy quen thuộc tan trong khoang miệng, Ái Lạp ậm ừ đón lấy, nhai nhai nuốt nuốt. Tuy giờ vẫn là buổi sáng nhưng ánh nắng mặt trời rất gắt, chiếu xuống mặt đất phả ra hơi nóng hừng hực. Má Ái Lạp đỏ hồng lên vì nhiệt, Bảo cao hơn con bé, đưa lưng ra chắn nắng cho nó, hai tay chống lên tường giam nó ở trước mắt mình.
Ái Lạp ăn hết gói KitKat thì những thành viên còn lại của Thống Trị Thế Giới mới chạy tới nơi. Cường nhìn Bảo gần như ôm trọn Ái Lạp vào lòng, cười như hoa nở phi tới đá một nhát. Bảo phản xạ kịp, nhảy lùi về phía sau, tiện thể quơ một nắm KitKat rơi vãi ném về phía Cường. Hai đứa cứ thế đánh nhau qua lại, chẳng để ý An đã trải xong tấm thảm lên mặt đất từ lúc nào. Chị cùng Trí bắt đầu lôi đồ ăn ra, gọi Ái Lạp tới:
- Lại đây nào Ái Lạp, trốn học đi thôi, ra cắn miếng dưa!
Trí đang cặm cụi ngồi sửa ô, không hiểu anh ta kiếm được cái ô to đùng ở đâu ra, cắm lên là che phủ cả một khoảng rộng. Tầm này chưa thi khảo sát đầu năm, chưa có xếp hạng để mà phân xem ai được hưởng cái phòng tự học, mấy con giời đành phải trốn học ngoài trời. Dù sao An chuẩn bị cũng coi như đầy đủ, chị mang cái quạt hơi lạnh mini đi, đổ ít đá vào bật là coi như mát tàm tạm, không đến nỗi.
- Cường mua dưa khéo nhỉ, ngọt lịm này!
Trí vui vẻ nói, ngoạm ba phát hết phần tư quả dưa. Đoạn anh ta bị An tát cho một phát, rơm rớm nước mắt, đành ngậm ngùi cắn từng miếng nhỏ.
- Đánh mạnh lên Cường ơi!
- Sao mày về phe nó?
Ái Lạp nhìn hay thằng con trai choảng nhau đến hăng say, phấn khích cổ vũ. Giọng nó to như cái loa phóng thanh, lanh lảnh cao vút. Bảo nghe nó cổ vũ liền khó chịu ra mặt, bực tức vặn hỏi. Ái Lạp nhún vai, làm ra vẻ Bảo sai lè rồi còn dám thắc mắc à, bĩu môi đáp:
- Mày bắt nạt tao!
- Tao tặng mày kẹo mà mày dám nói là tao bắt nạt à?
- Tặng kiểu của mày á, tao không thèm!
Bảo im lặng, tay vẫn đang đỡ đòn của Cường. Cường cười cười, thụi thêm một cú nữa về phía trước, lạnh nhạt nói:
- Hành động của mày đang trở nên nhố nhăng đấy Bảo ạ.
- Tao thích thế.
- Nhưng Ái Lạp thì không.
Bảo bị đánh vào lưng, trở mình ngã xuống đất. Cậu nhìn một lượt đống KitKat rơi vãi tứ tung, sắc mặt ngày càng trở nên xám xịt. Bảo đạp Cường ra, tia lạnh lẽo dưới đáy mắt phóng về đám Ái Lạp. Cậu nhếch mép cười nụ cười nửa miệng, lầm bầm hai từ "đợi đấy" rồi bỏ đi mất.
***
Đường dây mua bán bùa yêu trong trường là một đường dây vô cùng bí mật. Các đối tượng người mua trước khi được giao hàng phải bị điều tra rất kĩ, trải qua chọn lọc khắt khe rồi mới được chạm mặt mua bán. Lần trước có đứa sau khi ăn hành đã khai ra là mua từ 9C, song, Bảo vẫn không thể xác định chính xác xem đó là ai trong cái lớp hơn bốn chục con người này.
Bảo đứng ở cửa lớp 9C, khuôn mặt u ám, cả người như treo cái biển báo nguy hiểm cấm tới gần. Một thanh niên 9C vô tình đi ngang bị Bảo tóm lại, sợ suýt nữa thì vãi tè ra quần. Bảo ngập ngừng, khoé miệng chậm rãi phát ra mấy chữ nhỏ, nhưng chưa nói hết đã dừng:
- Ở đây... có bán.....
- B-b-bán gì..??
- Không, cút đi.
Thanh niên được thả ra người nhũn như con chi chi, co giò