Một lần Đức Cớp lục cặp chị An tìm được một tấm vải đỏ rất đẹp. Nó nhìn tấm phải thêu hình chim uyên ương, tưởng chị mình định mang đi tặng anh nào, hí hửng cầm lên soi xét.
Đức Cớp không hiểu nhận gen của ai, được sinh ra với cái mũi thính như chó. Nó cứ ngỡ khăn uyên ương mang đi tặng phải được giặt Comfort thơm tho, ai ngờ chị nó lại cho chất tẩy vào để giặt. Chị muốn khăn sạch cũng không cần làm đến mức này chứ? Cả cái khăn sặc mùi nước tẩy rửa.
Đức Cớp có cớ để xỉa xói chị mình, vui vẻ mang cái khăn ra chế giễu An. An ban đầu nghe Đức Cớp nhạo báng mình thì lười không muốn giải thích, sau lại thấy lạ lạ. Cái khăn bọc bùa sao lại có mùi chất tẩy rửa? An nói chuyện này với Bảo, nhận lại là nụ cười nửa miệng của cậu ta. Bảo làm vẻ mặt à, hoá ra là như vậy, nói cho An vài thứ làm chị kinh ngạc hãi hùng.
- Trong chất tẩy rửa có Triclosan, khi được hoà vào nước máy để sử dụng thì sẽ tác dụng với Clo ở trong nước, tạo thành Chloroform. Mùi của thuốc gây mê Halothane cũng tương tự với mùi Chloroform, đó là lí do vì sao nó nói cái khăn có mùi chất tẩy rửa.
Mẹ kiếp bọn giỏi hoá, nghĩ ba phút đã ra vấn đề rồi, có còn là người nữa không? Bảo sao Đức nó hít xong lại thấy hơi choáng. Hoá ra mấy cái móng tóc chỉ là về mặt hình thức, còn cốt yếu vẫn nhằm để phục vụ cho việc đánh sập con nhà người ta, sau đó thì giở trò đồi bại thoả mãn ham muốn bản thân.
Bảo nhìn Ái Lạp ngủ say dưới lòng mình, hài lòng bế nó lên. Xung quanh vẫn còn la liệt đàn em của Thống Trị Thế Giới đang nằm, Bảo bước qua người chúng nó, thản nhiên tiến ra cửa. Tên bán bùa nhìn một màn diễn ra trong chốc lát, cảm xúc vẫn còn là một mảng kinh hoàng. Hắn vội vàng gọi với theo Bảo, bộ dáng hoang mang lắm:
- Mày định đi đâu?
- Còn đi đâu? Đối tượng ngất rồi, mang về nhà làm thịt chứ gì?
- Nhưng mày....
Mày mới có lớp 8, thịt thà cái đéo gì? Còn đống này để đây tao giải quyết sao? Rồi tiền bùa ngải của tao ai trả??
Tên bán bùa chưa kịp nói hết câu thì Bảo đã biến mất không còn bóng dáng. Hắn vò đầu hét lên, không mảy may để ý đàn em của mình đã bị hạ hết từ lúc nào. Đến khi hắn để tâm quay lại, gáy bỗng nhiên nhói đau, trước mặt tối sầm, chỉ kịp lẩm bẩm hai chữ "*** mẹ".
- Ở kia!
Cường quát, Trí lập tức giơ chân đá sập bức tường cũ nát. Anh lờ mờ thấy một bóng đen giật mình sau lớp tường gỗ đang hoảng loạn muốn bỏ chạy. Trí cắn răng, gấp gáp vì tốc độ của mình không nhanh bằng tốc độ tẩu thoát của người nọ. Tiếng sập rất lớn phát ra từ mảng tường gỗ, đám đàn em của Thống Trị Thế Giới đồng loạt xông lên. Khói bụi bay bù mịt, thế nhưng người phía sau lớp tường đã chẳng còn thấy bóng dáng.
- Lại công cốc rồi...
Trí mệt mỏi ngã ngồi xuống đất, mặt đám đàn em ai nấy cũng ỉu xìu. Cường lặng thinh quan sát xung quanh, đoạn cậu ta bới một chút mớ hỗn độn phía sau tường, không thấy có gì lạ liền đứng dậy bỏ về. Trí ra lệnh cho đồng bọn dò xét lần cuối quanh chỗ này rồi cũng bỏ đi theo.
Giờ là 12 giờ đêm, bố mà biết Ái Lạp trèo cửa sổ trốn khỏi nhà thì chỉ có nước bị đánh cụt chân. Ban nãy quá nửa cốc trà đã bị tràn ra cổ áo, có vài ngụm kịp chui vào miệng Ái Lạp làm nó chóng mặt ngất đi. Cằm hẵng đau vì bị Bảo bóp cằm, còn lưng thì ê ẩm vì bị đẩy xuống đất.
- Tỉnh rồi à?
Bảo hỏi, hai cánh tay vẫn ôm trọn lấy Ái Lạp, bế nó đi dọc con ngõ.
- Vừa nãy tao làm hơi mạnh tay, mày có sao không?
- Không hẳn...
Ái Lạp cụp mắt xuống, có chút không yên ngọ nguậy. Bảo tưởng nó muốn xuống nên tìm một cái ghế đá định đặt ngồi ở đấy, ai ngờ lúc sắp buông tay Ái Lạp liền ré lên, bấu víu lấy áo Bảo, bộ dáng hoảng loạn làm cậu cũng cuống theo. Bảo nhấc nhanh nó lên tay, lo lắng gặng hỏi:
- Mày làm sao thế, đau ở đâu thì phải nói chứ?
- Không, mày chỉ cần đưa tao về nhà thật là nhanh thôi.
Ái Lạp mếu máo. Bố hay tỉnh dậy đi vệ sinh lúc 1 giờ sáng, giờ chẳng may lúc dậy bố ngó vào phòng Ái Lạp, không thấy nó đâu, thế là nó sẽ phải ăn đòn nát đít à?
Bố mà nổi giận thì cứ phải gọi là cuộc đời ta như một bản nhạc buồn luôn.
Bảo chả hiểu mô tê gì, tự nhiên thấy con bạn cùng bàn cả người run rẩy thì phát hoảng. Cậu chẳng biết làm gì ngoài ôm chặt lấy nó, vỗ về à ơi như dỗ em bé. Miệng Bảo méo xẹo, bao nhiêu vẻ khủng bố doạ người trên gương mặt thay thế hết bằng sự bối rối và bất lực. Ơ, hay là con này nó bị đau ở đâu mà ngại không nói cho cậu nhỉ? Đúng là ban nãy cậu có hẩy nó hơi mạnh, hay là gãy xương chậu rồi, xấu hổ nên không dám nói?
- Này, làm sao đấy, tao đưa mày đi bệnh viện nhé?
- Không, mang tao về đi, tao nhớ bố tao.
Lúc mới đi Ái Lạp nhảy từ tầng 2 xuống có Bảo đỡ, bây giờ trái lại không nhảy ngược lên được, Bảo phải dùng máy Ái Lạp gọi Vinh ra dìu chị vào. Vinh ngáp ngắn ngáp dài, mò ra tới nơi thấy chị khóc như cha chết lập tức tỉnh cả ngủ. Cái đầu cụ