Mấy tên đua xe bị gọi lên phường uống trà quả nhiên khai ra Ái Lạp.
Ái Lạp bị gọi lên phòng hiệu trưởng nói chuyện, xung quanh là đông đủ lũ mới từ phường về. Ái Lạp đương nhiên một mực chối bỏ, đám ranh này chẳng có chứng cứ, mắc mớ gì nó phải thừa nhận?
Thấy Ái Lạp nhất quyết phủ nhận, một tên lôi từ trong túi quần ra cái airpod mà Ái Lạp đã đeo vào tối hôm trước. Khi ấy công an tới, cả lũ chỉ lo chạy chứ đâu có để ý nó rơi từ lúc nào. Tên con trai kia chỉ giữ một chiếc, chiếc còn lại vẫn đang ở trong tay Bảo. Hơn nữa trên chiếc arirpod còn có kí hiệu rất đặc trưng của Bảo, Ái Lạp muốn chối cũng khó.
Miếng sticker hình KitKat trà xanh.
- Công an nói họ soát được thứ này ở hiện trường đua xe. Đại tỷ, trông có quen không?
Tên con trai nhếch miệng cười, Ái Lạp không đáp lời cậu ta, bình tĩnh nhấp trà. Một tên khác đột ngột kêu lên, nhanh chóng suy đoán ra sự việc của buổi tối:
- Tao cứ thắc mắc sao đại tỷ đi xe điện mà phi nhanh thế. Lúc chúng mày ganh nhau ở vòng thứ 4, nó đã qua vòng 7 rồi! Nhìn cái tai nghe này mới hay, hóa ra nhóm của đại tỷ chơi chiêu tổ đội.
- Sao biết hay vậy?
- Thì cái airpod này là của Bảo đại ma vương nhà chúng nó mà!
Đám con trai nhao lên khiến cô hiệu trưởng phải hắng giọng quát cho chúng nó dừng lại. Thái độ của Ái Lạp vẫn thờ ơ đến lạ, hiệu trưởng nhìn hai bên bên nào cũng đúng mà hoang mang trong lòng.
- Ái Lạp, em giải thích đi.
Một năm giáp mặt nhau cả tỉ lần trên phòng hiệu trưởng, hiệu trưởng đã sớm thuộc làu cái cảnh này. Con bé kia lần nào lên đây cũng bày ra thái độ dửng dưng như không, làm người người ta tức gần chết.
- Kiếm đại một cái airpod rồi tự dán sticker lên là vu oan được rồi.
- Mày... Rõ ràng là mày hôm qua tới đua, còn chơi bẩn! Sao mày lại khốn nạn như thế?
Ái Lạp ngó ra ngoài cửa, mấy khuôn mặt quen thuộc đã lo lắng đứng ở đấy từ lúc nào. Con bé đổi tư thế cho thoải mái hơn, đáp thêm một câu ngứa đòn:
- Có giỏi thì mang máy kiểm tra vân tay về mà check. Tôi không tài trợ đâu nhé, về mà khóc với bố mẹ cậu.
Đám con trai tái mặt, chuyện này tới tai phụ huynh thì chẳng cần phải nói, chúng nó còn ở đây gân cổ cãi cố làm gì. Đương nhiên đám con trai cũng không chắc thứ này là của Bảo hay Ái Lạp, chúng nó chỉ chợt nhớ tới chuyện Ái Lạp thích ăn KitKat trà xanh. Thứ này được cảnh sát tìm được, nếu không phải của Ái Lạp thì cũng phải dọa được con bé chứ!
- Vậy... vậy cứ gọi đại ca đến đây! Bảo nó mang cả airpod đến, nếu đủ cả hai chiếc thì bọn này nhận thua.
Chưa kịp để Ái Lạp phản bác, một tên đã chạy ra gọi Bảo vào. Khi Bảo bước tới, trên tai vẫn còn nguyên vẹn hai chiếc airpod dán sticker KitKat trà xanh, chỉ có điều miếng sticker có hơi khác với miếng trên airpod mà tụi con trai cầm về.
Tầm mắt của mọi người đổ dồn vào thứ trên tai cậu. Bảo nhìn một lượt đồ ở trên bàn, hiểu ý tháo airpod xuống đặt cạnh tang chứng kia. Cậu chỉ vào miếng dán trên tai nghe của mình, kể ra vài điểm để phân biệt nó với "stiker fake":
- Miếng dán này của tôi là hàng đặt, đặt trong bóng tối sẽ có chữ "Bảo" phát quang hiện ra. Hơn nữa KitKat trên miếng của tôi là KitKat bên Nhật, dùng tiếng Nhật trên vỏ bánh. Tại chó nhà tôi thích ăn đồ Nhật.
- Thế thì miếng dán này của cậu chắc là bốc đại ở hàng vỉa hè nào đó rồi?
Ái Lạp chêm lời, mấy tên con trai cứ thế nghẹn họng nhìn nhau. Chuyện đã rõ ràng, hiệu trưởng cũng chẳng muốn giữ đám loi nhoi ở lại làm gì cho chật. Cô đang định phất tay cho về thì cửa phòng lại đột ngột mở ra. Người phụ nữ từ phía ngoài bước vài bước, mũi nước hoa trên người bà thoáng chốc đã toả khắp gian phòng.
- Chào cô hiệu trưởng.
Bà ta híp mắt cười, âm thầm quan sát xung quanh. Điểm nhìn của bà dừng lại ở con bé với mái tóc xoăn rong biển rồi nhẹ nhàng thu liễm. Người phụ nữ tiến đến gần Bảo, vươn một tay lên xoa đầu cậu ta. Trước sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người, bà ta mỉm cười và nói:
- Tôi đến để làm thủ tục chuyển trường cho con trai tôi.
***
- Chuyện gì? Sao tự nhiên lại thế?
Quỳnh Giao đi qua đi lại trong canteen, vẻ hoảng hốt hiện rõ trên khuôn mặt đáng yêu như búp bê sống. Vinh ngáp dài một cái, lật tiếp trang sách đang đọc dở. Cậu không quan tâm lắm đến thứ đang diễn ra trên nhóm kín, bìa quyển sách này có vẻ đẹp hơn cái ảnh chụp kia, và Bảo nếu cút đi thật thì càng tốt.
- Đây là mẹ Bảo á? Chẳng giống gì cả.
Cường nhìn chằm chằm vào tấm ảnh trên nhóm kín của học sinh trong trường, bức ảnh chụp cận mặt người phụ nữ với đôi khuyên đính đá. Phụ huynh của Bảo bao nhiêu năm nay vẫn luôn là một ẩn số. Mọi người