Giáng sinh qua, hàng quán ven đường bắt đầu dỡ dần đồ trang trí xuống. Ái Lạp mặc áo khoác bông trắng, yên lặng ngồi trong xe ô tô gia đình, đi tới nhà ông nội.
Nhà ông nội nằm cách hơi xa trung tâm thành phố, là biệt thự độc lập xây giữa khu đất trống. Ông nội nói giá đất chỗ này rồi sẽ tăng cao, vì xung quanh người ta đang dự tính xây rất nhiều chung cư, trung tâm thương mại.
Ái Lạp bước xuống xe, cỏ ở dưới chân mọc qua mắt cá chân nó. Người giúp việc sớm đã đứng đợi ở cạnh xe, dẫn Ái Lạp đi trên con đường mòn dẫn vào biệt thự.
Kiến trúc biệt thự không quá cầu kì, chỉ có điều đứng từ xa nhìn lại, trông nó cực kì nổi bật và to lớn. Ái Lạp bước qua cánh cổng dùng khóa chìa theo kiểu từ 10 năm về trước, cuối cùng cũng đặt chân tới đường đá không có cỏ.
Từ đây tới phòng khách cũng không mất bao xa, đi thêm mấy phút là tới nơi. Phòng khách rộng lớn, ngẩng cổ lên hết cỡ mới thấy đèn trần mắc trên đỉnh đầu. Mùi trà và mùi thuốc lào quanh quẩn khắp không gian. Dưới ánh đèn vàng ấm áp, ông nội đã ngồi đợi sẵn ở đó.
– Con chào ông.
Ái Lạp nhẹ nhàng ngồi xuống ghế dài đối diện ông nội, tự tay rót cho mình một chén trà. Đầu ông nội gật nhẹ, vui vẻ đưa điều thuốc lào ra, hỏi:
– Làm hơi không?
– Dạ thôi.
Ái Lạp từ chối. Nó nhìn đống giấy tờ rải rác dưới chân ông, đoán được mấy phần lí do ông gọi mình tới đây. Tập tài liệu có gắn logo trường được để ngay ngắn trên bàn, bên cạnh còn có cả một đống đơn khiếu nại, đơn tố cáo các loại.
– Cái thằng nhóc đang chơi cùng con là con trai của nhà bất động sản Thiệu Khương Lâm đúng không?
Ái Lạp không biết nhà bất động sản nào, song họ Thiệu Khương thì nó rất quen thuộc, ngoan ngoãn đáp:
– Vâng.
– Ông không thích con chơi với nó.
– Tại sao ạ?
Ông nội Trịnh né tránh chất vấn của cháu gái mình, không muốn giải thích sâu hơn:
– Vì nó trùng tên với ông chăng?
– Ông nội, con nghĩ mình đã đủ tuổi để bắt đầu tìm hiểu về công việc của gia đình mình rồi.
Bố ngoại trừ làm giảng viên ở đại học còn kiêm chức vụ ở công ty ông nội. Ái Lạp trước giờ chưa từng hỏi công ty ông làm về gì, những cuộc gọi và vài câu nói chuyện không rõ đầu đuôi của bố chỉ làm nó nghi ngờ.
Công ty ông nội ngoài kinh doanh đầu tư, hẳn còn tham gia vào thứ gì đó khó nói.
– Đừng nhìn ông thế! Ông không làm việc phạm pháp đâu.
Ông nội cười cười, hàm răng ngả màu vì hút nhiều thuốc lào, thuốc lá. Mặc dù chăm chỉ cày cuốc nhưng vợ ông thân thể yếu, chỉ sinh được một đứa con trai. Ái Lạp và Nhiên Vinh là hai đứa cháu nội yêu quý của ông, là tất cả những gì ông có. Từ trước đến nay, ông chưa từng ép chúng nó phải tham gia vào công việc gia đình. Ngay từ thằng Sơn, kể cả nó muốn làm giảng viên lương ba cọc ba đồng, ông cũng cho đi.
Nhưng bản thân thằng Sơn cũng nhận ra một mình ông không thể đảm đương nổi công ty, lựa chọn trợ giúp. Mai sau khi hai đứa cháu này lớn, ông sẽ hoàn tất thủ tục chuyển nhượng công ty, và để lại cho chúng nó một khoản tiền tiết kiệm đủ để sống sung sướng tới cuối đời.
– Con có ước mơ gì không?
Ông đẩy câu hỏi về phía Ái Lạp, lảng tránh trả lời thằng vào vấn đề. Với độ tuổi của Ái Lạp hiện tại, nghề nghiệp tương lai vẫn còn là thứ gì đó rất đỗi mơ hồ. Quả nhiên con bé liền lắc đầu, im lặng không đáp.
– Thật ra, ông thấy con rất giỏi ở một số thứ.
Ông nội Trịnh đẩy tập tài liệu về phía Ái Lạp, ẩn ý nói. Ái Lạp lật vài trang đầu của tài liệu, sau đó nhanh chóng đóng lại.
– Ông muốn nhờ vả con bằng cách này sao? Ép con không được chơi với bạn của con?
Người ta tường nói, con nhà tông không giống lông cũng giống cánh. Ngồi xem hai ông cháu nhà này đối đáp nhau, quản gia đứng gần đó cũng toát hết cả mồ hôi.
Ông nội kéo gạt tàn lại gần, phá lên cười. Giọng ông đặc sệt do hút thuốc lâu ngày, vang vọng khắp phòng khách tầng một.
– Con có biết hai đứa chơi với nhau được lâu vậy là do ông với bố con tác động không?
Ái Lạp im lặng, thể hiện mình cần một lời giải thích kĩ hơn.
– Gia cảnh nhà đó rất phức tạp, bố thằng bé ấy là chủ công ty môi giới và đầu tư bất động sản. Bố nó lấy mẹ nó là do bị hai bên gia đình ép, rồi sinh ra nó.
– Kết hôn tư bản ạ?
– Ừ. Bố nó vụng trộm yêu nhà thiết kế người Nga, rồi đẻ được đứa con gái bằng tuổi con. Về mặt tranh chấp tài sản, lẽ ra người được hưởng sẽ là thằng Bảo, nhưng bố nó lại đang ngấm ngầm nhượng hết quyền thừa kế công ty cho hai mẹ con kia.
– Bố thằng bé vốn chẳng quan tâm gì đến nó. Năm ngoái công ty bất động sản lục đục. Để tiện cho việc tranh chấp cổ phần, mẹ thằng bé muốn lôi nó qua nước ngoài từ lâu rồi, con chỉ là cái cớ để mẹ nó phát tác thôi. Nhưng ông đã kịp báo cho Thiệu Khương Lâm, chính Thiệu Khương Lâm đã giữ hai mẹ con Bảo ở bên này, cho Bảo tiếp tục đi học, để Bảo chơi với con.
– Ông và bố con đã tước đi cơ hội tranh chấp thừa kế của Bảo, chỉ vì con muốn tiếp tục chơi với nó.
– Giờ con thử nghĩ xem, là ông nội ép con, hay do con ích kỉ đây?
Ái Lạp bị sự thật đè ép đến không thở nổi, yếu ớt giải thích:
– Nhưng trước đó con không hề biết...
– Bây giờ thì con biết rồi đấy.
Ông nội vứt bản hợp đồng thỏa thuận lên bàn. Trên đó ghi rõ, chừng nào Bảo còn chịu làm bạn với Ái Lạp, thì bên A sẽ báo tất cả động tĩnh của mẹ Bảo cho bên B.
Trong giới làm ăn, chuyện dùng sự kết giao của con trẻ để đổi lấy thỏa thuận cho người lớn là quá đỗi bình thường. Hơn nữa Bảo và Ái Lạp chơi với nhau rất vui, hai bên hoàn toàn đều là tự nguyện. Ái Lạp chưa bao giờ nghĩ khi tận mắt nhìn thấy bản chất mối quan hệ có lợi này, lòng nó lại đau như thế.
Ông nội đang ép nó phải lựa chọn giữa nghĩ cho Bảo, hay nghĩ cho bản thân.
Thời gian Bảo ở bên nó càng dài, cơ hội tranh chấp quyền thừa kế của cậu sẽ càng thấp.
– Có một cách để giải quyết tất cả chuyện này, đó là làm việc cho ông.
Ông nội lật lại tài liệu ban đầu, lần nữa đưa nó đến trước mặt Ái Lạp. Tiêu đề tài liệu ghi: ĐƯỜNG DÂY MUA BÁN MA TÚY XUYÊN CÁC TRƯỜNG TRUNG HỌC PHỔ THÔNG.
– Ông rất tự tin về khả năng điều hành của mình. Cho tới hơn một năm trước, ông phát hiện ra có người muốn lập một đường dây trong trường, rồi liên kết với đường dây bên ngoài để tuồn chất cấm vào.
– Có điều đường dây này còn chưa kịp hình thành thì đã bị chủ tịch và hội phó hội học sinh đương nhiệm (Trí An) phá mất. Gần đây lại có người muốn tập hợp đường dây đó lại. Chính là cái đứa học ở lớp con đấy.
Ái Lạp lật tài liệu, trông thấy cái tên Lucia Thiệu Khương được khoanh tròn, ngẩng đầu lên đáp:
– Ông đã truy được tới đó, vì sao không làm nốt?
– Thật ra con bé Lucia này vô tình tìm thấy đường dây rồi bị chính đường dây lợi dụng thôi. Đám người trong đường dây lợi dụng tài lực của con bé để tiến hành vận chuyển chất cấm, đổi lại bọn nó sẽ trở thành tay sai cho con bé.
– Bản thân Lucia cũng không biết mình đang bị lợi dụng đâu. Nhưng gián tiếp dính vào vụ này thì thể nào cũng phải đi cải tạo. Đằng nào con bé cũng là thủ phạm của những vụ bạo lực học đường gần đây.
Gần đây trong trường liên tiếp xảy ra những vụ bắt nạt nhỏ lẻ, Ái Lạp và Quỳnh Giao chỉ là một trong số đó.
Với tính cách của Ánh, Ái Lạp có thể hình dung ra được cách thức hoạt động mà cô bạn sử dụng. Ánh vẫn sẽ đối tốt với tất cả mọi người để tạo dựng danh tiếng, cho đến khi có ai làm trái ý Ánh, người đó sẽ bị xử kín bởi những người dưới trướng, Ánh chẳng cần động tay vào. Dù có bắt được thủ phạm thì cũng không phải là Ánh.
– Ông sẽ cấp cho con một "chiếc phao dự phòng", con có thể dùng bất cứ biện pháp gì con muốn. Khi xét duyệt hạnh kiểm, con sẽ bị hạ nếu vi phạm nội quy. Nhưng nếu chuyện này giải quyết xong trước khi con ra trường, ông sẽ khiến cho hạnh kiểm trong học bạ của con trở lại nguyên trạng.
– Ý ông là con phải cược hạnh kiểm của con ạ?
Nếu thành công, đây sẽ là một tấm bài miễn tử, Ái Lạp có thể làm mọi thứ bao gồm gây gổ đánh nhau, đập phá cơ sở vật chất,... mà vẫn được loại tốt. Ngược lại, nó sẽ "tử", hạnh kiểm xấu, học bạ cấp III trở thành một mớ hỗn độn, đi theo nó cả đời.
– Đúng, nhưng chỉ con thôi. Chuyện này cũng không được kể cho ai khác. Nếu lộ ra, công việc này sẽ bị hủy bỏ.
Giả sử Ái Lạp kéo mấy đứa khác làm cùng, kể cả thắng cũng chỉ có Ái Lạp được cứu hạnh kiểm. Ái Lạp chỉ có thể làm một mình.
Tất nhiên là phải làm một mình rồi. Đám kia có mà chịu ngồi im nếu biết chuyện ấy!
– Nếu bằng chứng được thu thập đủ, ông sẽ gửi lên sở cảnh sát để giải quyết trong bí mật. Lucia Thiệu Khương mà bị bắt thì mẹ Bảo sẽ có đủ thời gian tranh chấp tài sản.
Kể cả Lucia Thiệu Khương có tham gia vận chuyển ma túy hay không, kết cục vẫn chỉ có một.
***
Ái Lạp bị tài xế gọi tỉnh, mệt mỏi bước xuống xe.
Tay phải nó đeo vòng tay đặc trưng của Thống Trị Thế Giới, lục mở tư liệu về người đã đẩy Quỳnh Giao trong máy điện thoại. Còn 15 phút nữa là vào lớp. Ái Lạp nhìn đồng hồ, chậm rãi bước qua cổng trường.
Đã là vài ngày kể từ hôm nói chuyện với ông nội. Trí và An vẫn chăm chỉ điều tra