- Ôi, anh xin lỗi bé nhé!
Tên con trai lớp 12 ngả ngớn lượn lờ trước mặt, cốc nước hắn ta cầm dội ướt dẫm một mảng áo đồng phục Ánh. Mặc dù miệng xin lỗi nhưng biểu hiện của hắn chẳng có chút hối cải. Ánh cười, xua tay:
- Không sao ạ.
Đoạn Ánh tiến về phía nhà vệ sinh, dùng khăn tay lau vết nước trên người. Màu Coca thấm trên áo trắng thật sự khó lau. Ánh vứt cái khăn tay vào thùng rác, nhớ lại bảng tên mà cô đã thấy trên áo đối phương ban nãy.
Ánh gửi tên anh ta cho ai đó, nhận được trả lời của đối phương mới cất điện thoại đi. Ánh nhìn khuôn mặt mình phản chiếu trong gương, biểu cảm trên khuôn mặt hoàn toàn khác biệt với lúc ở ngoài. Cô điều chỉnh tâm trạng, sự dịu dàng khôi phục về như cũ.
Chỉ có cách này mới giữ cho cô luôn bình tĩnh.
Ánh rời nhà vệ sinh, khi ra ngoài còn chạm mặt với tên ban nãy. Hắn hỏi Ánh có muốn mượn áo đồng phục thể dục của hắn mặc tạm không, Ánh đáp không cần.
Tên con trai nhìn bóng dáng Ánh ngày càng xa, nụ cười đểu lập tức hạ xuống. Chiếc vòng tay cao su biểu tượng của Thống Trị Thế Giới bị hắn giấu sau lớp tay áo. Hắn híp mắt, trở về lớp học.
Tan học, tên con trai cố tình đi trên con đường vắng vẻ. Hắn đi một lúc, đám người không biết từ đâu chạy đến, vây hắn ở giữa.
- Mấy người muốn làm gì.
Tên con trai trưng ra bộ mặt hèn nhát, sợ hãi lui về phía sau. Bọn người vây hắn có vũ khí, đứa nào trông cũng như mới hít cần xong, nhìn rất ngáo.
Hẳn bọn chúng đã được nếm thử mùi vị của cần cỏ sau khi lợi dụng Ánh để vận chuyển hàng cấm. Tên con trai tính nhẩm, số lượng người ở đây không quá nhiều. Chắc Ánh cảm thấy tiếp đãi một thằng như mình không cần tốn quá nhiều nhân lực. Đám ngáo đối diện liếm mép, bắt đầu bô bô trình bày:
- Oắt con, mày cũng không tự nghĩ xem bản thân đã trêu vào ai!
Oắt con? Bọn này dám gọi đàn anh lớp 12 là oắt con? Tên con trai cười khẩy, sát khí trong nháy mắt tỏa ra, thủ thế chiến đấu.
- Haha, chúng mày xem nó làm trò gì kìa!
Mấy thằng ngáo bị thủ thế của tên con trai làm cho bật cười. Chúng nó ngày một tiến gần, giơ vũ khí lên.
Keng!
Tiếng kim loại va chạm trong không khí, Ái Lạp nhanh chóng xuất hiện trước mặt tên con trai. Đàn em của Thống Trị Thế Giới khẽ cúi mình trước đại tỷ, ngoan ngoan lui xuống chờ lệnh.
- Sao chỉ có 4 người? Ít thế?
Ái Lạp xoay gậy trong tay, buồn bã than thở. Đám ngáo đối diện diện ngơ ngác nhìn nhau, không hiểu oắt con khác từ đâu lòi ra. Nhưng dám chống đối lại chúng nó thì đáng đánh lắm! Thế là mấy thằng ngáo không hiểu sự đồng loạt xông về phía Ái Lạp, chỉ chưa đầy một phút đã bị nó đánh úp xuống nền đường.
- Ô, ông này học Thanh Lịch đây mà! Lâu không thấy tôi ngoi lên nên ông quên tôi luôn à?
Ái Lạp rút bảng tên khỏi áo đồng phục người nằm dướt đất, ngạc nhiên nói. Đàn em Thống Trị Thế Giới nhanh nhẹn chụp lại khuôn mặt 4 tên ngáo, gửi vào máy điện thoại Ái Lạp.
- Đại tỷ cần tìm những người này làm gì ạ?
Ban đầu đại tỷ phát lệnh, yêu cầu giữ bí mật với các sếp khác nên anh ta cũng không dám hỏi nhiều. Bây giờ chỉ có hai người, anh ta mới tò mò hỏi:
- À, tôi định tìm những người dưới trướng con bé mà ông trêu đấy.
Ái Lạp gửi ảnh cho ông nội, điềm nhiên trả lời. Đàn em nhớ tới đứa con gái người Nga mà đại tỷ nhờ hắn gây sự, gật gù.
Ái Lạp phát động nhiệm vụ chỉ có đàn em Thống Trị Thế giới biết. Đây là nhiệm vụ kín, thù lao cũng không có. Ái Lạp bảo nhũng người tham gia sẽ được ghi tên đóng góp cho project cho Ái Lạp, nên ai thích giúp thì giúp. Thật ra đám đàn em cũng chẳng cần cái đó lắm, nhưng đại tỷ nhờ thì không bao giờ chúng nó từ chối cả.
Việc xử lí những tên này thế nào sẽ do ông nội hỗ trợ giải quyết. Tất nhiên, ông nội cũng sẽ tiến hành bịt miệng những người này, tránh chuyện Ái Lạp đặt bẫy lộ ra.
Những tên này dưới xử lí của ông nội sẽ tự giác rời đường dây trong vài ngày tới. Ái Lạp không rõ ông nội dùng cách nào, nhưng chắc chắn là không được nhẹ nhàng lắm.
***
- Lại có người xin ra?
Ánh hỏi qua điện thoại, đầu dây bên kia vội vã trấn an, đảm bảo người mới sẽ được tuyển vào ngay thôi. Ánh cũng không rõ tổ chức mà cô đang bảo kê làm việc theo loại hình gì, nhưng bọn họ và Ánh giao dịch công bằng nên cô không muốn xen vào nhiều.
- Thay người quá nhiều sẽ khó giữ bí mật.
Ánh nói, một tay cởi bộ đồng phục mới trên người ra vứt vào máy giặt. Bộ đồ cũ dính Coca vào đã bị vứt đi. Ánh tắt điện thoại, không muốn nghe đối phương lải nhải hứa hẹn nữa. Cô đứng dưới vòi hoa sen, miên man nghĩ ngợi.
Mẹ giục cô phải mau cướp Bảo về đi, tình hình bên công ty có vẻ căng thẳng lắm.
Theo tư liệu cô nhận được, anh Bảo bị mẹ ruột bạo hành rất nhiều. Nếu anh chịu cắt đứt quan hệ với mẹ ruột, nhận Ánh làm em, toàn bộ cổ phần công ty sẽ do mẹ Ánh nắm giữ. Tất nhiên mẹ hứa là sau này sẽ chia đều cho hai anh em.
Ánh biết bố không hề quý mến gì anh Bảo, nhưng mọi chuyện sẽ khác khi Bảo trở thành gia đình Ánh. Rồi gia đình ta sẽ trở thành gia đình 4 người vui vẻ bên nhau, anh Bảo không phải chịu bạo hành, mà Ánh cũng có người bầu bạn khi bố mẹ đi làm việc hết.
Ánh mệt mỏi chống tay xuống bồn rửa mặt, tức giận gạt phăng đống đồ trên đó đi. Chuyện này không hề đơn giản chút nào, vì toàn bộ sự chú ý của anh Bảo đều chỉ dành cho Trịnh Gia Ái Lạp.
Từ trước tới nay dù Ánh có tỏ ra lạnh lùng thế nào, người ta cũng sẽ theo đuổi thứ hào quang mà cô có, bám riết không buông. Thế mà trong mắt anh Bảo, hào quang của cô còn chẳng bằng miếng bánh mì cắn dở của Trịnh Gia Ái Lạp.
Những tin nhắn Ánh gửi cho Bảo vẫn không được đáp lại. Ánh siết chặt tay, mệt mỏi sụp xuống.
Cô cần một kế hoạch mới.
***
Bảo mở điện thoại ra, ngoài tin nhắn của Ánh cứ đều đặn nhảy trong mục chờ thì còn có tin nhắn từ nhóm Thống Trị Thế Giới. Một đàn em hình như nhắn nhầm gì đó, sau khi Ái Lạp gửi một dấu "?" thì anh ta nhanh chóng gỡ đi.
Số lượng người đã xem không nhiều, ngoài Bảo ra chỉ có mấy đàn em của khác và Ái Lạp. Bảo thoát ra ngoài, phát hiện Quỳnh Giao đang online nhưng không hề vào nhóm chat. Ánh mắt cậu lóe lên, nhắn tin cho Quỳnh Giao:
"Ban nãy đàn em Thống Trị Thế Giới mới nhắn gì?"
Quỳnh Giao không xem cũng không đáp, Bảo chờ mãi mới nhận được ảnh cap màn hình từ Quỳnh Giao.
Ảnh chụp màn hình từ 1 phút trước, phía dưới là phim mà Quỳnh Giao đang xem, trên là cửa sổ tin nhắn của đàn em trong Thống Trị Thế Giới. Đàn em nói: Nhiệm vụ đã xong rồi đại tỷ ơiiiii~" Bảo cực kì yên tâm với độ nhạy cảm của Quỳnh Giao, đang định trả lời thì tin nhắn tiếp theo lại tới: "Ái Lạp có chuyện giấu bọn mình."
Chuyện này không cần nhắc Bảo cũng biết.
Cường ngồi trên ghế sofa xem ti vi, trông thấy Quỳnh Giao bên cạnh cứ nhắn tin rồi làm vẻ mặt nghiêm trọng liền giật máy của cô bé. Quỳnh Giao hét toáng lên, cố gắng kiễng chân với lấy cái máy. Cường nhìn lướt qua tin nhắn điện thoại rồi xì một cái rõ dài:
- Bây giờ mới nhận ra à?
- Anh nói thế là sao?
Quỳnh Giao hứng lấy cái điện thoại anh họ thả xuống, khó chịu hỏi. Cường ngả người ra ghế, chọn tư thế thoải mái nhất để ngồi rồi mới nói tiếp:
- Hôm trước anh thấy nó đánh nhau ở ngoài trường.
- Thật á?
Ái Lạp rất hiếm khi động thủ, trừ khi có người gây sự với nó trước. Thế mà hôm đó Cường lại thấy Ái Lạp theo đuôi một người, khi đi tới đoạn vắng còn lôi vũ khí ra đập người ta.
Đối phương có vẻ học trường khác, đồng phục và logo mang kiểu dáng hoàn toàn khác biệt. Ái Lạp uy hiếp gì đó, hắn ta liền hứa sẽ không đưa "đồ" vào cấp III Thanh Lịch nữa.
Cường không nghe rõ đó là thứ gì, song giọng điệu của tên coi trai cứ như đang phê thuốc ấy. Nó lèm nhèm mà say xỉn kinh khủng, Ái Lạp thì nói bé, Cường nghe câu được câu chăng, không nắm rõ tình hình cụ thể.
- Đồ gì nhỉ?
Quỳnh Giao đăm chiêu suy nghĩ, không đoán ra thứ gì có thể khiến Ái Lạp bận tâm đến thế. Nó đã không muốn cho những người còn lại biết thì chứng tỏ đây là việc riêng của nó, không phải nhiệm cụ được người ngoài thuê rồi trả tiền.
- Kệ đi, đừng nói cho Bảo. Ai cũng có chuyện của riêng mình, Ái Lạp không muốn nói thì thôi. Em với Bảo không thể cứ quản lí cuộc sống của nó mãi được.
Cường trả lời thản nhiên, có vẻ đối với cậu đây là chuyện khá bình thường, chỉ có Bảo và Quỳnh Giao là đang làm quá lên. Không nói đâu xa, ngay bản thân Quỳnh Giao cũng có những chuyện ngại phải chia sẻ với người khác. Quỳnh Giao cân nhắc, rốt cuộc lựa chọn kết thúc cuộc trò chuyện với Bảo.
Cho tới khi mọi chuyện dần trở nên lớn hơn.
***
Dạo gần đây liên tiếp xảy ra các vụ đánh nhau trong trường, mà gương mặt góp phần luôn có một cá thể tiêu biểu: Trịnh Gia Ái Lạp lớp 10A.
Bảo trơ mắt đứng nhìn nó vật ngã một tên con trai, cảm thấy bất lực kinh khủng. Như thường lệ, sau khi đánh xong Ái Lạp sẽ hất đầu, sai bảo:
- Gọi điện cho hội học sinh tới đây đi!
Nếu Bảo chỉ đứng nhìn thì sẽ thành đồng phạm, nhưng nếu cậu gọi điện báo lại là chuyện khác. Bảo ôm mặt, bấm dãy số được lưu sẵn trong danh bạ điện thoại:
- Alo... Ừ... đúng là tôi muốn báo cáo....
Đầu dây bên kia nói họ đã sớm lưu số Bảo, từ bây giờ nếu có vấn đề cậu không cần gọi, gửi định vị là họ trực tiếp chạy qua.
Báo án nhiều thành quen tay.
Ái Lạp chụp hình tên đang nằm dưới đất lại, bắt đầu sờ soạng quanh người hắn. Bảo trông thấy vội vã túm lấy tay Ái Lạp, ngăn cản nó:
- Mày làm gì thế?
- Tao trấn tiền.
Ái Lạp bực bội giằng ra khỏi Bảo. Cậu lần nữa túm lấy Ái Lạp, ấn nó vào tường:
- Mày thiếu tiền à? Nhưng tao lại có rất nhiều.
Bảo đặt tay Ái Lạp lên người mình, lớn tiếng mắng:
- Mỗi lần cần tiền mày chỉ cần chạm vào người tao thôi, như thế này này, chạm vào chỗ này này hiểu chưa? Rồi tiền nó sẽ bay vào tay mày, đếm tới mai cũng không hết!
Ái Lạp bị Bảo nắm tay sờ soạng khắp người cậu, sợ hãi rụt cổ lại. Động tác của nó nhanh chóng trở nên luống cuống, hai má đỏ lên, gào thét ấm ĩ:
- Thả tao ra!!
- Mày bình tĩnh đi con ranh!
- Ưm.. ứmmmm...!!!
Bảo dí Kitkat trà xanh vào mồm Ái Lạp, con bé lúc này mới bình tĩnh hơn một chút. Nó hít thở sâu, cố gắng tỏ ra bình thường dưới cái nhìn nóng rực của Bảo, trong lòng âm thầm đổ lệ.
- Mày giữ tay tao đau...
- Tao còn định chặt luôn hai cái tay này đi đấy!
Ái Lạp biết lỗi bĩu môi, lặng lẽ ăn KitKat. Hội học sinh chẳng mấy chốc đã tới nơi. Trông thấy cảnh đứa gây án và đứa báo án vui vẻ tâm sự ở góc tường thì chỉ biết thở dài thườn thượt.
Sau mấy tháng chăm chỉ đánh nhau, cái tên Trịnh Gia Ái Lạp muốn chìm cũng khó. Đợt vừa rồi Ái Lạp bị phạt đứng giữa sân trường, không những chẳng hối cải mà còn hung hồn