Rõ ràng Ái Lạp có thể cảm nhận được một thứ gì đó mập mờ trong mối quan hệ của hai đứa. Nhưng nó không hỏi. Bảo thì vẫn cho rằng nó mơ mơ hồ hồ, nên những thứ cậu thể hiện ra ngày một khó kiểm soát, và trở thành thói quen.
Nhưng hỡi ôi, đến đám trong lớp còn nhận ra sự khác thường trong mối quan hệ này, thì sao bản thân Ái Lạp lại không nghi ngờ gì cơ chứ?
Từng cái ôm, từng ánh mắt ghen tuông, từng câu nói mập mờ. Hay đơn giản chỉ là một cái hôn nhẹ lên lọn tóc nó. Ái Lạp chỉ coi Bảo là bạn, nhưng số ngày Bảo lẻn vào phòng nó ngày một nhiều, số lần Bảo thì thầm những câu mập mờ khi Ái Lạp đang ngủ ngày một tăng. Ái Lạp không rõ bản thân nó có đang bị ảnh hưởng bởi bầu không khí mờ ám mà Bảo tạo ra không. Nhưng nó dần trở nên khó ngủ và mong chờ cậu tới thủ thỉ bên tai điều gì đó.
***
Đang là thời gian học hè, phòng tự học được dọn dẹp sạch sẽ, chờ đợi những chủ nhân tiếp theo. Giai đoạn này Ánh buộc phải tới lớp, bởi cô ta trong mắt thầy cô vẫn luôn là một đứa học sinh ngoan. Đợi tới khi thi đầu năm xong, Ánh sẽ chiếm lấy cái phòng tự học và khỏi cần tới trường.
Ánh bị giật mình khi thấy khuôn mặt người phía trước. Cổng trường cách chỗ này chỉ vài bước chân, nếu có ai đó chẳng may nhìn thấy anh ta thì kế hoạch của Ánh sẽ lộ mất! Ánh tức giận tiến tới, dùng âm lượng thấp nhất có thể mà rít lên:
- Anh tới đây làm gì? Tôi bảo có chuyện thì nói qua điện thoại là được mà?
Đoạn lấm la lấm lét nhìn quanh. May mà giờ hẵng còn sớm, học sinh tới trường chưa nhiều. Người đàn ông vứt điếu thuốc xuống đất, ngả ngớn nói:
- Cô em đừng nóng. Chỉ là tiền cô em gửi chưa đủ. Anh đã cố nói với cô em nhưng em lại dập máy, anh đành phải tới đây tìm cô em.
- Anh ăn cướp à, cả chục triệu còn không đủ?? Chỉ là tuyển vài ba thằng ranh về sai vặt, làm gì cần nhiều tới mức ấy!
Tên đàn ông cười cười, thật ra bọc hàng anh ta vận chuyển mấy hôm trước đã bị tóm. Để bù vốn, anh ta đành phải moi móc thêm của Ánh, cái con nhỏ ngốc ngếch mà nghĩ mình thông minh này. Giá như có thêm người đồng ý vận chuyển thuốc vào trong trường, vậy thì khỏi phải nghĩ. Nhưng trường này có bên hội học sinh quản chặt quá, muốn tìm sơ hở cũng khó.
Thuốc có thể bán cho nhiều người, nhưng cái mà chúng nó muốn chính là ví tiền vô đáy của đám tiểu thư công tử trong cái trường kia.
- Cô em sử dụng nhân lực bên anh để làm chuyện quá đáng, còn cố tình để lộ cho chúng bị tóm. Kiếm nhân lực thì dễ, nhưng kiếm nhân lực trong trường cô em hơi bị khó. Đều là con nhà giàu, nếu trả không đủ tiền để ăn chơi thì chúng nó không làm đâu.
- Vẫn có đám nghèo hèn trong trường còn gì?
Ánh bĩu môi, gẩy gẩy lọn tóc màu bạc. Tên đàn ông thấy cô nói chuyện khó chịu thì sầm mặt. Hắn biết mềm mỏng không thể cậy thêm tiền từ con hàng này nữa nên chuyển qua ăn vạ.
- Giờ tiền cung không đủ. Một là đưa thêm, hai là bọn tao đéo làm cho mày nữa!
- Hả? Tôi đã đổ vào bên anh cả mấy trăm triệu đấy, anh nói vậy mà được?!
- Mấy đồng rách của mày chả bõ dính răng. Bọn tao đi tìm mối khác!
Tên đàn ông nhổ toẹt nước bọt, đúng lúc có một bạn học sinh đi qua nên nhổ trúng mặt người ta. Bạn nữ khóc thét, quay lại mắng mỏ người đàn ông. Hắn ta đang đà cáu giận, cái thói giang hồ khiến hắn giơ tay tát vào mặt bạn nữ một nhát khiến bạn ngã lăn ra đất.
Người xung quanh lập tức la lên. Tiếng động lớn khiến người đi đường đổ dồn sự chú ý về phía này. Ánh hoảng sợ, vội vã kéo cao khẩu trang:
- Anh nghĩ mình đang làm cái quái gì vậy?
Bạn nữ tay ôm má, nước mắt vòng quanh, má của bạn đỏ ửng lên một mảng lớn. Ánh thấy mọi chuyện dần chuyển biến xấu, nhẹ giọng thoả hiệp:
- Anh về đi, lát tôi sẽ chuyển thêm cho.
Thấy đã đạt được mục đích, tên đàn ông nhếch mép rời đi. Ánh ngồi xổm xuống đỡ bạn nữ lên, ai ngờ bạn nữ hất tay Ánh ra, nức nở:
- Tránh ra! Cậu là một nhóm với tên kia phải không? Từ xa tôi đã thấy hai người đứng nói chuyện với nhau rồi.
Bạn nữ vẫn tiếp tục ngồi khóc lóc dưới đất, đúng lúc Bảo và Ái Lạp vừa vặn tới nơi. Bảo nhẹ nhàng đỡ bạn nữ dậy, còn Ái Lạp nghe được những lời vừa nói, vội vã đuổi theo hướng người đàn ông vừa bỏ đi. Đồng tử Ánh co rút, muốn cản mà lại không dám. Bóng dáng tên đàn ông đã khuất lẫn giữa dòng xe cộ tấp nập. Ái Lạp không đuổi kịp, tức giận chửi thề một tiếng, khi ấy Ánh mới âm thầm thở phào.
- Tả kĩ tôi nghe thử, người đàn ông vừa đánh cậu trông như thế nào?
Ái Lạp nắm lấy tay bạn nữ, nhẹ nhàng vuốt ve. Bạn nữ nhìn trái rồi nhìn phải, khi nhận thức mình đang được hai tâm điểm trong trường chú ý mới đỏ mặt khai:
- Trông cao lớn, đeo kính râm, râu để mọc lởm chởm...
Bảo nhẹ ngắt lời:
- Cậu học lớp nào, để bọn tôi đỡ cậu lên lớp.
Ánh cứ nghĩ Bảo hoặc Ái Lạp sẽ hỏi kĩ hơn về quan hệ của cô với người đàn ông, nhưng không. Ái Lạp biết thừa hỏi thì cô ta cũng sẽ chối, còn Bảo chẳng hề quan tâm lắm. Cậu biết Ái Lạp đang tham gia vào một cuộc điều tra bí mật mang tính hình sự nào đó, sợ nếu bạn nữ tả quá kĩ sẽ khiến nó dấn thân vào nguy hiểm.
Hai đứa thản nhiên bỏ đi, ngay cả một sự tức giận hay trách móc Bảo cũng không nỡ ban cho Ánh. Ánh suy tợn, vừa tức vừa khó chịu, tâm trạng tới lớp cũng chẳng còn nữa. Cô ta gọi điện cho tài xế, bắt xe ra về.
- Ái Lạp ơi...
Dẫn bạn nữ về lớp của mình xong, Bảo khẽ thì thầm vào tai Ái Lạp. Nhận được cái liếc mắt nhè nhẹ của con bé, cậu tiếp tục thì thầm:
- Muốn hôn một cái...
1
- Đông người quá, không được rồi.
Ái Lạp đẩy nhẹ Bảo ra, từ chối. Ngày hôm qua, nó cho phép Bảo được mở rộng giới hạn, song hai đứa lại không xác định hẹn hò với nhau. Bảo có nỗi sợ riêng trong đầu Bảo. Ái Lạp không quá bắt ép, nó vẫn mở cho Bảo một con đường để cậu có thể gần gũi với mình hơn. Ái Lạp muốn một thời gian sau, khi Bảo quen dần với việc thân mật, cậu sẽ có thế buông bỏ rào cản và nỗi sợ trong đầu mình.
Mùi bánh mì đột ngột sộc vào mũi, Cường từ đâu phi tới, giơ ra cái bánh mì đã cắt sẵn 2 đầu bánh:
- Ăn bánh nhé? Tao bảo cô canteen cắt sẵn hai đầu rồi.
- Chà... Cảm ơn bạn yêu.
Ái Lạp vui vẻ nhận lấy, Cường mỉm cười, xoa đầu con bé. Quỳnh Giao cũng cầm một túi bánh, có vẻ như mua đủ cho 4 đứa nhưng Cường lại lon ton chạy tới đưa cho Ái Lạp trước.
- Ê, biết gì không?
Quỳnh Giao hớt ha hớt hải, bộ dạng vừa hóng hớt được cái gì đó hot lắm:
- Nãy có người trong bang thấy Ánh đứng nói chuyện với ai ấy, còn xích mích với nhau nữa!
- Ừ, tao biết rồi.
Ái Lạp gật đầu, Quỳnh Giao bất ngờ hỏi:
- Ủa sao biết?
- Thì lúc đấy tao với Bảo đứng đó mà.
Cái cô bé Quỳnh Giao này, lâu lâu mới hóng hớt được một tin mà chậm chạp ghê. Nếu là chị An hẳn phải biết từ tám đời.
- Hôm nay Ái Lạp với Bảo lại cùng nhau tới trường à? Chúng mày hẹn giờ hay sao mà hay tới cùng nhau thế?
Bảo ho nhẹ, lơ đễnh quay đầu sang nơi khác. Ái Lạp nhếch miệng. Nó sẽ không nói là sáng nào Bảo cũng đứng chờ ở cửa nhà, rồi đánh xe đi theo nó cả đoạn đường đâu. Quỳnh Giao có vẻ chỉ nghĩ đây là sựu trùng hợp, không để tâm lắm bắt đầu phân phát bánh mì.
- Ăn nhanh đi, lát nữa hình như sẽ phải tập trung ở phòng sinh hoạt chung đấy!
- Để làm gì vậy?
Ái Lạp cắn miếng bánh, hỏi Quỳnh Giao.
- Họp toàn trường để phổ biến về thi cử đầu năm, họp phụ huynh đầu năm, khai giảng, còn cả đi tham quan đầu năm nữa này...
Mấy ngón tay xoè ra, Quỳnh Giao đếm đếm. Lát còn phải họp cán sự các lớp nữa, mệt rã cả người.
Hôm nay Ánh không tới lớp, cũng không xin phép ai cả. Ấn tượng của Ánh trong lòng thầy cô rất tốt, đang học hè chưa tính điểm thi đua nên thầy chủ nhiệm không hỏi sâu, chỉ giao cho một bạn gần nhà đưa bài tập cho Ánh. Bạn không dám cãi thầy, nhưng vẻ khó chịu hiện rõ trên khuôn mặt, quay xuống cầu cứu Quỳnh Giao. Bảo mặc dù không muốn nhận nhưng cuối cùng vẫn bị Quỳnh Giao dúi bài tập vào tay. Lớp trưởng bắt đầu giở giọng ra lệnh, xen lẫn một chút tư thù cá nhân:
-