"Một số người có đôi mắt có thể thay đổi màu sắc. Mặc dù hiện tượng này chưa được nghiên cứu sâu, nhưng tất cả các nhà khoa học vẫn đồng ý rằng đây không phải là căn bệnh mà là một tính đặc thù duy nhất mà chỉ có một vài người có."
Ngọc Huyền dịch – Theo Brightside
***
- Báo cáo anh, em mới dụ được đám này to khỏe lắm ạ!
- Được quá! Gọi chúng nó vào đây tao xem nào!
Tên cầm đầu nghe đám dưới quyền báo tin thì vui mừng lắm. Dạo này đường dây thiếu người trầm trọng, con mẹ Ánh thì bắt đầu này sinh nghi ngờ với hắn, co bóp tiền chi lại. Rõ ràng chính nó là người muốn trêu trọc Trịnh Gia Ái Lạp, đứa nào hắn cử đi dây vào con bé đấy xong cũng muốn lui khỏi đường dây. Một số thành viên cốt cán của đường dây bỗng nhiên lặn mất tăm không rõ tung tích. Còn chưa tuồn được hàng vào trường mà đã thấy tương lai khó khăn rồi.
Thằng nhóc đàn em dắt tới 4 tên con trai to khỏe, đều là học sinh trong trường. Đứa nào trông cũng lăm le hổ báo, mắc sắc lẹm đầy mùi giang hồ.
- Nghe nói ông anh trả lương cao lắm?
Một trong số đó hỏi. Tên cầm đầu cười gượng, đôn đả mời chào:
- Chuẩn chuẩn, các chú hỏi đúng chỗ rồi. Bên anh lương cao việc nhẹ, chẳng qua muốn làm thì cần chút kĩ năng...
Tên cầm đầu nhìn 4 người, ý tứ dò xét quá rõ ràng. Một trong số đó cười khẩy, vô cùng tự tin:
- Ông anh yên tâm, bọn này là người thông minh, một số thứ không tiện nói chúng tôi đều hiểu. Chẳng qua dạo này báo quá nên ông bà già ở nhà không cho tiền, tự vác thân đi kiếm miếng ăn thôi.
- Ồ, được rồi.
Tên cầm đầu cười đểu, bắt đầu sai đàn em nói sơ qua về công việc cho đối phương. Bản thân hắn thì chạy vào góc gọi điện thoại cho ai đó, báo cáo là đã đủ người cho cuộc vận chuyển sắp tới.
Một trong số những người đang tỏ vẻ chăm chú nghe ngẩng đầu, đôi mắt bập bùng ý gì không rõ.
Nhiệm vụ đầu tiên rất nhanh được giao xuống, nghe dễ dàng mà thù lao lại khá khẩm. Tên cầm đầu nói loáng thoáng về việc hàng tồn gì đó, nhưng "hàng" là gì thì chỉ có hắn cùng vài đứa lâu năm biết.
Tất cả người trong đường dây bị tên cầm đầu phân tới những nơi khác nhau. Tới giờ hẹn, sẽ có người tới đưa "hàng". Chỉ cần vận chuyển hàng về nhà kho gần trường mà không bị ai phát hiện là được.
Tuấn cầm gói hàng bọc kín mùi thuốc bắc, lặng lẽ cất nó vào túi áo. Anh leo lên xe máy phi về phía nhà kho gần trường, nhưng không rõ vì lí do gì, trên đường đi có rất nhiều chốt. Trông thấy anh, cảnh sát vội dàn hàng chặn lại, lôi cả người cả xe lên vỉa hè.
Chốt này không chỉ có cơ động, còn có cả công an phường và vài người không mặc cảnh phục. Anh cảnh sát đứng gần nhất bước lên chào Tuấn, giải thích rằng khu vực này đang có án, mong Tuấn phối hợp điều tra. Chưa để anh có cơ hội đồng ý, đồng chí cảnh sát đã yêu cầu anh khai báo xem định đi đâu, làm gì vào giữa đêm thế này. Họ còn yêu cầu được soát người anh. Tất nhiên, Tuấn buộc phải cho.
Tuấn nghĩ bụng, giằng co lúc này chỉ tổ lên phường uống trà ăn bánh. Anh nhắm mắt đợi dồng chí cảnh sát lôi ra túi thuốc bắc. Quả nhiên, đối phương hỏi:
- Xin phép anh cho chúng tôi kiểm tra bọc giấy này.
Trán Tuấn lúc này đã toát đầy mồ hôi lạnh. Ban đầu, anh không hiểu bọn dưới trướng Thiệu Khương Ánh định chơi trò bầu-đuồi gì. Song từ lúc nhận được gói "thuốc bắc", thêm cả một đống đồng chí áo xanh áo vàng đứng đây, anh đã biết đời mình thế là hết.
- Đợi chút.
Tuấn giật thót, đồng chí đứng trong bốt đột nhiên gọi với về phía bên này. Viên cảnh sát khựng lại, nhìn thoáng qua Tuấn rồi quay lưng lại bàn bạc gì đó với người đằng sau. Chỉ trong một phút nói chuyện, thái độ của anh ta liền thay đổi, vứt bọc giấy lại rồi thả cho Tuấn đi.
- Đi nhanh đi ranh con, học cấp III mà dám phi xe máy như thật thế?
- Ơ... Sao anh biết em học cấp III?
- Đi nhanh lên! Hay muốn lên phường với cái bọc đấy?
- Dạ dạ em đi liền ạ!
Tuấn nhét bọc thuốc bắc vào túi, mắt tia được tờ danh sách mà đồng chí cảnh sát đứng sau đang cầm, vội vội vàng vàng phóng xe chuồn.
Mấy đồng chí đứng chốt vỗ vai nhau, nhìn qua là biết cái bọc thuốc kia không có vấn đề, vì dân chuyên vận chuyển đồ cấm chẳng ai lộ liễu như thế. Nhưng hình như chính bản thân thằng bé kia cũng không biết bên trong bọc hàng có gì, thế mà cũng dám ôm vào người, gan thật!
Trong tờ danh sách đồng chí cảnh sát kia cầm, mặt Tuấn nằm ở trang gần cuối. Mặc dù ông nội nói rằng ngoại trừ Ái Lạp, những người khác nhúng tay vào vụ này sẽ bị xét xử như bình thường, nhưng con bé vẫn yêu cầu đặc cách cho một số người nếu tình huống vẫn nằm trong tầm kiểm soát. Bản thân Ái Lạp hành động một mình rất nguy hiểm nên ông nội đồng ý.
Tập danh sách kia được lưu truyền bí mật bằng phương pháp tư bản. Chỉ cần cán bộ cao cấp chưa biết, thì mọi người đều có thể nhắm mắt cho qua. Tất nhiên, ông nội cũng phải lấy thứ gì đó ra để đảm bảo những người trong danh sách không có vấn đề.
Đường dây vận chuyển đồ cấm ở khu vực này cực kì tinh vi. Chúng nó đưa thật nhiều người đến, rồi phát các bọc hàng khác nhau. Một trong số đó là bọc thật, còn lại đa phần là bọc giả nhằm khiến cảnh sát buông lỏng, hoặc tạo thời cơ cho kẻ mang hàng thật chuồn mất.
Cảnh sát cũng chỉ mới đánh hơi ra điều này, do hôm nay chúng nó gài quá nhiều học sinh vào đây.
Tuấn được thả liền phi như bay về vị trí hẹn sẵn, vứt gói thuốc bắc qua cửa sổ nhà kho rồi biến vội. Tỉ năm lăn lộn ra oai với lũ trẻ con, đây là lần đầu anh phải đối đầu với "quân triều đình" thật sự. Cả người Tuấn mồ hôi đã vã ra như tắm, vừa về nhà đã gọi điện báo cáo cho đại ca.
Người bắt máy không phải tên đại ca bắt hắn đi lấy thuốc, mà là giọng nói bình thản của vị đại ca khác.
"Alo?"
- Đại ca, bọn tay sai của con Ánh, chúng nó buôn mai thúy đấy!!!!
"Ừ, ban nãy có đứa gọi điện báo rồi."
- Mẹ kiếp đúng là anh nào em đấy, tôi cũng đến phục em gái đại ca ạ!!
"Không phải em gái tôi."
Tuấn chưa kịp nói hết Bảo đã cúp máy. Anh bực dọc, gọi điện lại lần nữa.
"Sao?"
- Em bảo, ban nãy em bị bắt chốt. Cái lúc đang soát người ý, mấy ông can nhìn mặt em xong tự nhiên thả ra.
"Ồ, nãy cũng có một người nói thế."
- Đcm thế nó có nói trên tay ông can cầm một tờ danh sách, có mặt của tất cả những người thuộc Thống Trị Thế Giới không?
"... Không."
- Hahahaha...
"Hôm nay vậy là đủ, nghỉ ngơi đi."
Nghe giọng điệu là biết đại ca đang tức giận rồi. Đại tỷ chắc chắn đã tham gia vào vụ này, kể cả khi biết vụ việc vốn liên quan đến án hình sự.
Án hình sự mà làm một mình. Chậc...
***
Thời gian trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng.
Hai tháng nghỉ hè, Ái Lạp lấy cớ kèm Vinh ôn thi, hoàn toàn không liên lạc gì với thế giới bên ngoài. Cả hai chị em nhà này giống như đóng kín cửa luyện công, điện thoại tin nhắn đều không nghe. Thật ra người nào muốn gặp vẫn có thể trực tiếp sang nhà, nhưng Ái Lạp đã tỏ ý né tránh, nếu cố tình tìm tới thì cũng hơi kì.
Vì lẽ đó, có đến năm đứa đã phải ngồi đấu tranh giữa liêm sỉ và việc xông đến phá cửa nhà Ái Lạp.
Mọi người lo cho nó phát điên, nó thì tránh là ý gì? Cái vết sẹo tẩm thuốc mê 10cm lần trước còn chưa có ai được thấy đâu?
Đúng là những con người giỏi kìm nén cảm xúc. Lo cho bạn là vậy nhưng mặt đứa nào đứa nấy vẫn tỉnh bơ. Chỉ có điều 7 giờ sáng chim hót líu lo, bác bảo vệ đã phải xách chìa khóa mở cửa cho mấy đứa nào đấy vào lớp ngồi, dù 8 rưỡi mới tập trung.
8 giờ 25, người tới gần đủ. Lớp trưởng Quỳnh Giao đi điểm danh một lượt, phát hiện chỉ thiếu đúng hai người. Cái đầu suy diễn của cô bắt đầu nhảy loạn số, tự an ủi chắc hai đứa nó không lôi nhau ra chỗ vắng rồi cào nát mặt nhau đâu.
May mắn thay, suy nghĩ ấy vừa lóe lên thì Thiệu Khương Ánh bước vào lớp. Ngay khi gương mặt mang nét lai xinh đẹp xuất hiện, bầu không khí lớp liền trầm xuống, những ánh mắt khó chịu đổ dồn về phía Ánh.
Ánh ngược lại rất hưởng thụ sự chú ý của mọi người, cười nhạt rồi đi thẳng vào trong. Có đứa muốn mắng lại bị đứa bên cạnh ghìm lại. Tất cả đều im lặng chờ đợi nhân vật cuối cùng tới.
Đồng hồ điểm đúng 8 rưỡi, cả lớp nghe thấy tiếng chân bình bịch chạy ngoài hành lang. Cửa đột ngột bị tông vào tạo nên tiếng kêu rất lớn. Ái Lạp quẹt mồ hôi trên trán, kêu lên:
- Kh... Không muộn...
Đám trong lớp chỉ đợi có vậy liền phá lên cười. Hỡi ôi Trịnh Gia Ái Lạp, có vẻ 2 tháng hè đã cho nó một giấc ngủ dài, đến nỗi giờ vẫn chưa tỉnh khỏi giấc mộng đó.
- Bạn tôi ơi, hôm nay chỉ tập trung thôi, không tính điểm chuyên cần đâu.
- Vậy à? Xin lỗi nhé, cơ thể nó cứ phản xạ thế.
Ái Lạp đáp, bạn nam đang vỗ vai nó nhắc nhở:
- Vậy năm học mới đừng đi học muộn nữa, năm sau cơ thể sẽ hết phản xạ.
Ái Lạp gãi đầu, nhanh chóng bỏ về chỗ. Đi được vài bước, nó phát hiện ánh mắt đằng đằng sát khí của ba con người đang hướng về phía này. Thầm tự nhủ thôi xong, nó trưng ra khuôn mặt thảo mai, nhẹ nhàng bay tới bên Bảo.
- Các bạn thân yêu à....
- Câm!
Bảo ngắt lời nó, hất đầu hỏi:
- Vết thương sau lưng làm sao?
- Ôi sao đội phó biết chuyện đó?
Bảo giơ nắm đấm muốn dí vào trán Ái Lạp. Con bé trông thấy vội kêu lên, co rúm người lại. Cậu hừ nhẹ, xoay lưng nó về phía mình:
- Cường kể.
- Đm.
Ái Lạp lườm Cường, thế mà Cường chỉ nhún vai, ra điều cậu bị uy hiếp, cậu sợ.
Bảo vuốt tấm lưng Ái Lạp qua lớp áo đồng phục. Phần lưng hai tháng trước có vết thương đã trở nên bằng phẳng nguyên vẹn. Không biết nó có thành sẹo không, dù sao cậu không để tâm lắm nếu người nó có sẹo.
Nhưng có sẹo, Bảo sẽ đấm Ái Lạp trước, đấm Cường tiếp theo. Một đứa không biết trân trọng bản thân, cộng thêm đứa ngu dốt không báo cáo chuyện này cho người lớn để tìm thuốc chống sẹo.
- Ồ, hôm nay hot girl học đường đến lớp cơ à?
Ái Lạp thì thầm, Bảo không để ý lắm tới cách dùng từ của nó, chỉ đáp:
- Chưa thi khảo sát đầu năm, chưa được đặc cách tới khu tự học đâu.
Học kì II lớp 10 năm ngoài, sau cái hôm Bảo và Ánh nói chuyện riêng với nhau, có lẽ Ánh nhận ra rằng việc giả vờ đã trở nên vô dụng. Cô ta trực tiếp công khai đối đầu với Ái Lạp, lôi kéo người trong lớp. Không may ở lớp A, ngoài Ánh ra chẳng có ai thành kiến với Ái