Trong chớp mắt ba ngày đã trôi qua. Sáng ngày thứ tư cũng là lúc những hơn trăm tu sĩ tham gia thi đấu. Ngoài một bộ phận tán tu và những đệ tử của Huyền Dương môn đến xem náo nhiệt thì quảng trường không có mấy người có mục đích khác.
Một hiện tượng tương đối khá thú vị. Thỉnh thoảng có rất nhiều thiếu niên mặc trang phục đệ tử đời thứ ba của Huyền Dương môn chạy tới chạy lui. Những thiếu niên này chính là những người mới gia nhập Huyền Dương môn ngày hôm trước, bởi vì tuổi còn nhỏ cho nên khá hiếu kỳ với những chuyện đang xảy ra ở trên quảng trường.
Những cuộc chiến đấu thực tế như thế này, đối với bọn họ rất có ích.
Dù sao tại tu chân giới, kinh nghiệm thực chiến là trọng yếu phi thường, tuy mấy trăm năm nay Thiên Thai đại lục có vẻ yên lặng bên ngoài nhưng mấy chuyện như giết người đoạt bảo thì giờ khắc nào cũng xảy ra.
Trong đám tán tu tham gia tuyển chọn cũng có không ít người là hạng hung đồ, nhưng vì đang ở trước cửa của Huyền Dương môn cho nên bọn hắn mới tuyệt đối không dám thực hiện hành vi cướp đoạt với những thiếu niên này.
Có lẽ do vừa mới bị ông trời đả kích nặng nề nên mấy ngày hôm nay vận khí của Nhậm Thanh Phong tương đối tốt. Mấy cuộc tỉ thí liên tục đều gặp được những đối thủ có thực lực khá bình thường, hơn nữa tất cả đều bị hắn dùng linh phù cấp một hù dọa cả.
Đương nhiên trong đó cũng có một số người rất khó giải quyết, cuối cùng Nhậm Thanh Phong phải xuất ra một tấm Hỏa Long phù cấp hai khiến người kia tí nữa bị chết cháy. Nhưng vì Nhậm Thanh Phong không phải là hạng người hiếu sát, cho nên người nọ mới có thể an toàn xuống được lôi đài.
Kể từ đó, một số lượng linh thạch khá lớn của Lâm Kiếm dùng để mua linh phù cho Nhậm Thanh Phong cũng bị hắn dùng hết. Còn lại chỉ có ba tờ linh phù cấp hai uy lực lớn hơn mới được Nhậm Thanh Phong giữ lại, dù sao những tấm linh phù này đều dùng linh thạch mà Lâm Kiếm tích tụ trong mấy năm qua mới mua được.
Đương nhiên Lâm Kiếm cũng không để ý đến chuyện này, hắn thấy những linh thạch của mình có thể đổi thành linh phù giúp hảo bằng hữu của mình giành chiến thắng trong những cuộc tranh tài thì vui vẻ, hắn cảm thấy những viên linh thạch này dùng thật đúng lúc. Đa phần thì linh phù cấp một không có tác dụng bao nhiêu đối với những tu tiên giả Trúc Cơ Kỳ.
Dưới sự xem xét của Lâm Kiếm, tuy linh căn của Nhậm Thanh Phong có chút kém cỏi nhưng để tiến vào Trúc Cơ Kỳ hẳn cũng không có vấn đề gì, nếu quả thực khó khăn thì còn có sư phụ của mình có thể hỗ trợ.
Lúc này, Nhậm Thanh Phong và Lâm Kiếm đang đứng ở bên cạnh lôi đài gần Huyền Dương thạch. Xung quanh có không ít tu sĩ với khuôn mặt đầy chờ mong hoặc là tụ tập với nhau bàn luận tình huống tỉ thí của mấy ngày hôm nay.
Lúc này, nghe một lão già đứng cách Nhậm Thanh Phong không xa nói: "Mặc dù ta không được tham gia tỉ thí nhưng mà ta chính là người đã xem nhiều trận đấu nhất."
"Ta tham gia trận đấu vừa nãy, cuối cùng cũng bị loại. Đối thủ quá mức hung mãnh, ta không có cách nào để chống lại hắn cả. Phỏng chừng hắn cũng đã là Luyện Khí Kỳ tầng mười rồi."
Hán tử trung niên bên cạnh lão già thở dài.
"Chỉ bằng tu vi Luyện Khí Kỳ tầng chín của ngươi cộng thêm linh khí hạ phẩm Lưu Tinh Chùy mà vẫn không phải là đối thủ của tên kia sao?" Một thanh niên mặt mày nhẵn nhụi ngạc nhiên nói.
Tán tu cấp thấp sở hữu linh khí hạ phẩm đã rất tốt rồi. Vả lại, cũng có không ít tán tu bình thường chỉ dùng binh khí cổ điển cho nên thanh niên này mới hỏi như vậy.
"Cũng không phải, ta vốn cũng lòng tin tràn trề, vốn bằng linh khí hạ phẩm Lưu Tinh Chùy trong tay thì muốn tiến vào năm mươi người đầu tiên cũng không khó, ai ngờ ta quá xui xẻo. Tên gia hỏa kia một thân áo bào xanh, gầy gầy cao cao, hình như hắn gọi là Nghiêm Phi gì gì đấy, hơn nữa phi châm pháp khí của hắn lại càng khó lòng phòng bị, nếu ta không có nhị giai kim quang phù bảo mệnh thì chỉ sợ ngay cả cái mạng nhỏ cũng không còn."
Lúc này lão giả lại nói: "Nghiêm Phi? Dường như ta đã nghe qua tên của người này, nghe nói người này tâm ngoan thủ lạt, bốn cuộc tỉ thí thì có hai người đã chết dưới tay hắn còn một tên cũng bị hắn đánh cho trọng thương, cho nên ngươi có thể bảo trụ cái mạng nhỏ là rất may mắn rồi. Hơn nữa, ta còn nghe được rằng, bộ phi châm kia uy lực cực lớn, hơn nữa lại cực khó phát giác. Bình thường thì lúc đối thủ phát hiện ra phi châm thì cũng đã muộn. Trừ phi có người làm giống ngươi, vừa công kích vừa hao phí linh lực duy trì bức chắn phòng ngự thôi."
Trong khi tu sĩ chiến đấu thì dưới tình huống không có pháp khí, pháp bảo có tính phòng ngự thì ngoại trừ một tầng linh khí phòng ngự trên người, tu sĩ bình thường đều dựa vào quang thuẫn hoặc linh phù loại hộ tráo để bảo vệ mình.
Nhưng biện pháp này có khuyết điểm cực kỳ lớn chính là sử dụng phòng hộ ngọc phù thì chính mình không thể tùy ý di động bởi vì sau khi hộ tráo hình thành thì sẽ cố định tại chỗ, không thể di động theo người được.
Mặt khác, trước khi triệt hồi hộ tráo không những linh khí không ngừng tiêu hao mà người sử dụng còn không thể rời khỏi hộ tráo cho nên chỉ có thể đứng tại chỗ chịu đòn của đối phương.
Đối với tu sĩ Luyện Khí Kỳ mà nói, chút linh khí để duy trì hộ tráo tuy không nhiều lắm nhưng lại vô cùng trọng yếu.
Tu vi của bọn họ khá thấp cho nên linh lực cũng không nhiều. Hơn nữa tán tu Luyện Khí Kỳ cũng không có mấy người có thể xuất ra linh phù phòng ngự cấp cao. Do đó lúc bọn họ chiến đấu sẽ không sử dụng hộ tráo linh phù mà lựa chọn công kích toàn lực.
Lúc này, người thanh niên ở bên cạnh lại nói tiếp: "Dùng một tấm Kim Quang Tráo cấp hai vốn đã là chuyện xa xỉ. Nhưng ta nghe người ta nói, lần đại hội năm nay còn xuất hiện một tu sĩ mặc áo bào trắng. Người này mỗi lần lên sân khấu xuất ra ít nhất một tấm nhất giai linh phù. Có một lần còn phóng ra cả Hỏa Long Phù cấp hai, thiếu chút nữa là đốt cho đối thủ chết cháy, nhưng người này lại không hiếu sát như tên Nghiêm Phi kia, cũng chưa từng thừa cơ giết người. Mà nhìn người này xuất thủ thì chắc chắn thân thế người này phải cực kỳ phi thường.
Hai người còn lại vừa nghe lời thanh niên này nói thì hít sâu một hơi, rồi sau đó trong mắt đều hiện lên ý động, đồng thời nghĩ đến: "Tu sĩ như vậy mà lại đi tỉ thí thì chẳng khác gì đi đốt linh thạch. Quả là một tên phá gia chi tử, nếu mình có thể giết tên tu sĩ này thì chắc chắn sẽ phát tài, giết hắn xong mình có thể mua nhiều Bồi Nguyên đan hơn, đột phá đến Trúc Cơ Kỳ cũng chắc chắn hơn rất nhiều."
Lúc này Nhậm Thanh Phong và Lâm Kiếm đang đứng cách đám người này không xa thì nghe được những lời bàn luận của họ, hai người nhìn nhau sau đó liền đi khỏi chỗ đó một đoạn rồi mới cúi đầu nói chuyện với nhau.
"Không ngờ sử dụng linh phù đi tỉ thí cũng gặp phiền toái. May mà còn ít người biết đó là ngươi, nhưng mà sau này tốt nhất nên hạ thấp mình một chút. Đương nhiên những tên tán tu cấp thấp như thế này chúng ta cũng chẳng có gì phải sợ. Nếu bọn hắn có gan cướp bóc ở đây thì ta sẽ cho chúng một bài học." Lâm Kiếm nói.
"Ha ha, chính xác, vấn đề này cũng không có gì to tát, nhưng mà