Sau khi đại hội kết thúc được ba ngày, Nhâm Thanh Phong một lần nữa lại đứng trên Hỗn Thiên xích của Lâm Kiếm. Bọn hắn định trở lại tiểu điếm tại Trú Tiên Trấn.
Thời điểm đi qua cửa núi, nhìn thấy một quảng trường rộng lớn không một bóng người, Nhâm Thanh Phong lẫn Lâm Kiếm không nhịn được lại đàm luận về hai gã đệ tử đời thứ nhất thi pháp trên đài lúc trước.
Đang nói chuyện, hai tên đệ tử đời thứ hai của Huyền Dương môn ngự khí bay đến, thì ra là người chịu trách nhiệm tuần tra. Bất quá bởi vì nhìn thấy phục sức đệ tử của hai người Nhâm Thanh Phong cùng Lâm Kiếm, thì chỉ hỏi qua loa một chút rồi để hai người đi qua.
“Xem ra, Huyền Dương môn chúng ta bình thường vẫn canh phòng nghiêm ngặt, không hổ là một trong thất đại môn phái.” Nhâm Thanh Phong hiển nhiên đã thay đổi thân phận. Từ nay về sau, hắn không còn là giang hồ kiếm khách nữa mà chính là một gã đệ tử Huyền Dương môn. Chỉ có điều, hắn đối với Huyền Dương môn cũng không quá mức trung thành."
“Ha ha, không ngờ A Phong huynh sau khi trốn cả ngày trong khách điếm, lại đem bản thân chuyển biến thành như thế này, thực sự thật đáng chúc mừng!” Lâm Kiếm trêu đùa, ngừng lại một chút lại nói: “Kỳ thật việc trông coi, tuần tra như thế là các nhiệm vụ của các đệ tử Trúc Cơ kỳ. Một tháng thường xảy ra một lần, một tổ gồm bốn người, ngày đêm thay phiên, hơn nữa vẫn được tiến vào trong môn phái. Phần thưởng của nhiệm vụ này là một khối linh thạch trung phẩm. Tuy vậy ta mới chỉ làm nhiệm vụ này một lần.”
Hai người nói chuyện được một lát thì đã đến một nơi mây trắng bao phủ tạo thành một bức bình phong. Tấm màn mây này chính là cấm chế phòng hộ của núi Huyền Dương. Nếu không có tín vật của bổn môn, muốn mạnh mẽ xông qua thì ít nhất cần phải có tu vi Kết Đan sơ kỳ. Hơn nữa cấm chế này thật sự không dễ như trước mắt.
Nghe nói vào thời điểm đại địch đến xâm phạm, tấm màn mây này đã biến ảo ra hàng nghìn hàng vạn luồng mây chứa huyền hỏa tương đương với uy lực chân hỏa của tu sĩ Kết Đan kỳ mà vây giết địch nhân. Đây chính là Hỏa Vân trận, đại trận trấn phái của Huyền Dương môn. Bất quá nghe nói đại trận này đã không sử dụng trong mấy ngàn năm nay rồi.
Hai người vỗ nhẹ lên túi trữ vật bên hông, trên tay xuất hiện hai khối ngọc bài màu hồng. Ngọc bài này chứng tỏ thân phận của đệ tử Huyền Dương môn. Khi vận dụng linh lực, từ trên ngọc bài liền tự động bắn ra hai đạo hồng quang đánh vào tấm màn mây.
Sau một khắc, trong màn mây mới truyền ra từng tiếng ầm vang trầm đục. Trong tiếng vang đó, trên màn mây khổng lồ xuất hiện một cái thông đạo có thể dung nạp hai gã tu sĩ ra vào.
Nhâm Thanh Phong vừa giương mắt lên, chỉ thấy một quang cảnh hiện ra trước mắt.
Đó là một vùng sơn mạch thanh tú trải dài gần ngàn dặm, núi to núi nhỏ san sát nhau. Lầu các lại mang theo phong cách cổ xưa, thanh nhã, những đám mây trắng trên bầu trời, linh khí bức người, thỉnh thoảng còn có thể thấy vài con chim ưng nhàn nhã giương cánh bay qua.
Trong lúc Nhâm Thanh Phong đang khiếp sợ, Lâm Kiếm vỗ bờ vai của hắn rồi đắc ý cười nói: “Đi thôi A Phong, đừng ngẩn người nữa. Huyền Dương phái chúng ta bốn mùa đều là mùa xuân, quanh năm suốt tháng đều là như vậy. Nếu huynh muốn xem, về sau còn nhiều cơ hội mà. Hiện tại trước tiên chúng ta nên đi an bài chỗ ở đã rồi tính sau.”
Nhâm Thanh Phong thanh tỉnh lại cười nói: “Ha ha, Huyền Dương môn của chúng ta thật sự đúng là bồng lai tiên cảnh trong nhân gian. Bất quá sao lại không thấy đệ tử tuần tra mà huynh nói?”
Lâm Kiếm cười nói: “Vừa rồi trong lúc huynh sững sờ thì bọn họ đã làm xong công việc rồi. Chỉ là do lúc ấy huynh không chú ý thôi!”
Hai canh giờ sau, tại một chân núi nhỏ, Lâm Thanh Phong đang nhìn phòng nghỉ nhỏ phía trước, cố tình cảm thán nói: “Đúng là không có thực lực sẽ không có địa vị lẫn đãi ngộ tốt. Nhìn các đệ tử cao cấp khác ở lầu các đẹp đẽ, bản thân lại chỉ có thể trọ ở phòng nghỉ nhỏ như vậy. May mà từ lúc phiêu bạc trên giang hồ, ta không có để ý đến điều này.”
Lâm Kiếm cười nói: “ Biết cũng đừng cảm thán, hơn một vạn đệ tử đời thứ ba trong môn phái đều phải cư trú trong loại phòng nghỉ nhỏ như thế này, ngươi tốt nhất vẫn là tiếp tục nỗ lực. Đến khi đạt được Luyện Khí kỳ tầng mười, lại đánh sâu vào Trúc Cơ kỳ. Thành công liền có thể cư trú tại lầu các. Ta phải trở về gặp sư phó đây, mấy ngày này ngươi trước tiên làm quen với hoàn cảnh một chút. Sau một khoảng thời gian ta lại đến tìm ngươi, đến lúc đó chúng ta hãy cùng nhau đi Tàng Thư các."
Nhìn chân trời ráng vàng ở phía xa, Nhâm Thanh Phong khẽ thở dài. Hắn cất bước đi vào phòng nhỏ. Từ bên ngoài nhìn vào căn bản không nhìn ra được phòng nhỏ này làm từ vật liệu gì, bởi vì vách tường đã bị một loại rễ cây màu xanh không biết tên che đi.
Lúc vào phòng, Nhâm Thanh Phong mới phát hiện hóa ra phòng nhỏ này làm từ đá xám, tuy nhiên vách tường và trần nhà đều bị quét vôi trắng, trong màu