"Đệ tử không rõ tại sao trưởng lão lại kiên trì nhận định để tự sát hại Mã Dằng. Nếu trưởng lão muốn khám xét túi trữ vật của đệ tử, đệ tử cũng không có ý kiến."
Nhậm Thanh Phong nghe được yêu cầu của Phí trưởng lão như vậy, tuy không nguyện ý nhưng cũng đưa túi trữ vật ra rồi nói.
"À, Ừm...?"
Hiển nhiên, Phí trưởng lão không ngờ Nhậm Thanh Phong lại sảng khoái như vậy.
Mặc dù nghi hoặc nhưng Phí trưởng lão vẫn tiếp nhận túi trữ vật của Nhậm Thanh Phong rồi kiểm tra. Vì đồ đệ yêu quý, lão quyết không bỏ qua địa phương khả nghi nào.
Phí trưởng lão không đổ đồ trong túi trữ vật ra mà chỉ sử dụng thần thức tiến vào trong đó khám xét. Trong chốc lát, lão cũng khám xét trong, một lần nữa vẻ mặt lại thất vọng.
Lúc này, Nhậm Thanh Phong cũng đã sớm làm quen với vẻ mặt của Phí trưởng lão. Do đó hắn không còn cảm thấy lão đáng thương mà ngược lại còn âm thầm đề phòng.
Vị trưởng lão này tại Huyền Dương môn là vị trưởng lão có danh vọng cao nhất trong Giới Luật Điện. Hôm nay lại trước mặt mình thất thố ba lần bảy lượt. Loại tình huống này mà đồn ra ngoài, thanh danh của lão sẽ bị đả kích không ít. Dù mình không thể hiện ra ngoài, nhưng Phí trưởng lão cũng biết rằng mình không có ấn tượng tốt với lão.
"Đúng là không có gì khả nghi. Nhưng tại sao ngươi lại có nhiều Trúc Cơ đan như vậy?"
Phí trưởng lão hoài nghi nói.
Cũng khó trách Phí trưởng lão hoài nghi, những đệ tử cấp ba bình thường như Nhậm Thanh Phong tuyệt đối không có nhiều Trúc Cơ đan như vậy. Mà nếu đệ tử cấp thấp trong tông môn thường xuyên làm nhiệm vụ thì cũng chỉ có một hai viên mà thôi.
"Đệ tử có bình Trúc Cơ đan này là do nhặt được trong ngày tổ chức khai sơn đại hội. Tổng cộng có tám khỏa, ngoại trừ đệ tử dùng một viên ra thì còn lại bảy khỏa. Buổi sáng nay đang chuẩn bị nộp lên tông môn, không ngờ lại có gặp được trưởng lão."
Nhậm Thanh Phong biết sơ sót của mình. Ngay lập tức, mặt không đổi sắc rồi nói.
"Ừm, thôi được rồi. Ngươi tháo thanh kiếm sau lưng xuống cho ta xem. Thạch ốc của ngươi ta cũng không cần nhìn. Trong phạm vị tiểu sơn này ta đã dùng thần thức tra xét. Cho nên cũng coi như là kiểm tra xong."
Phí trưởng lão hiền lành nói.
Trong lúc kiểm tra túi trữ vật, Phí trưởng lão cũng đã dùng thần thức để tìm kiếm xung quanh. Nhưng ngoại trừ việc phát hiện ngọn núi này có linh mạch hỗn loạn thì cũng không có phát hiện ra tình huống gì là thường. Vả lại, sự lo lắng trong lòng Phí trưởng lão cũng qua đi, tâm tình cũng dần ổn định. Lúc này, lão mới thể hiện bộ dáng rộng lượng nhân đức của một trưởng lão đức cao vọng trọng.
"Cổ kiếm này, đệ tử đoạt được khi vẫn còn ở thế tục, rất là thần kỳ. Vốn là tuyệt thế thần binh, nếu trưởng lão thích, đệ tử nguyện ý dâng lên cho trưởng lão. Mong trưởng lão vui lòng nhận cho."
Nhậm Thanh Phong khoa trương nói.
Lần này, Thanh Phong cổ kiếm dưới uy áp đột nhiên bay đi. Nhậm Thanh Phong cũng không có chuẩn bị kịp.
Tiếp nhận túi trữ vật từ tay Phí trưởng lão. Hai tay Nhậm Thanh Phong nâng Thanh Phong cổ kiếm trước ngực, chờ Phí trưởng lão xem xét. Lần này, trong lòng hắn cực kỳ lo lắng. Chẳng may Phí trưởng lão nhìn ra gì đó từ cổ kiếm này rồi lấy đi. Cho nên Thanh Phong đành nói kiếm này đến từ thế tục, lại càng không nói lai lịch nhằm tránh phiền toái không cần thiết.
"Hừ! Chẳng lẽ còn sợ lão phu ham bảo kiếm của ngươi? Thôi, lão phu cũng không muốn nhìn nữa. Nếu không, ngươi lại nói năng lung tung rằng lão phu đường đường là trưởng lão mà lại đi lấy bảo vật của một đệ tử cấp thấp."
Phí trưởng lão hừ lạnh nói.
Trong lòng Nhậm Thanh Phong cảm thấy vui vẻ. Hắn biết mấy lời nói khoa trương vừa rồi đã khiến đối phương khó chịu.
Kỳ thật, dù Nhậm Thanh Phong không nói vậy thì Phí trưởng lão cũng chẳng thèm nhìn tới cổ kiếm. Còn bởi vì bên ngoài cổ kiếm này là Đại Tinh Thiết, trong mắt Phí trưởng lão quả thật rất xấu xí. Do đó nên Phí trưởng lão cũng không còn ý muốn quan sát cổ kiếm nữa. Cũng bỏ qua việc Nhậm Thanh Phong khống chế cổ kiếm vừa nãy.
Theo lão, vũ khí ở thế tục cùng chủ nhân chém giết một thời gian sẽ sinh ra một tia cảm ứng với chủ nhân. Đây cũng là chuyện bình thường.
"Không biết trưởng lão bây giờ có điều gì cần giao phó, đệ tử sẽ tận lực hoàn thành?"
Nhậm Thanh Phong thu hồi cổ kiếm, giả bộ làm ra bộ dáng chân thành. Nhưng quả thật, khả năng diễn xuất của Nhậm Thanh Phong quá kém, Phí trưởng lão cũng không thể nhìn ra một chút thành ý nào từ hắn.
"Lão phu hỏi ngươi, hôm qua ngươi có thấy một gã đệ tử cấp hai trẻ tuổi, vẻ mặt buồn bã đi qua đây. Trên người hắn ta mang theo pháp khí Phá Kim Toa."
Phí trưởng lão bình tĩnh, nhìn chằm chằm vào Nhậm Thanh Phong hỏi.
Lúc này Phí trưởng lão hoàn toàn đã quên những gì xảy ra lúc trước, thẳng thừng đi thẳng vào vấn đề.
"Hôm qua ngoài trời mưa to, đệ tử chỉ đả tọa trong tĩnh thất tu luyện với hi vọng đột phá. Tất nhiên cũng không có xuất môn. Càng không thể thấy được một vị sư huynh nào đi qua nơi này. Trưởng lão muốn tìm người hay là đi đến địa phương khác trong tông môn, không biết chừng có thể tìm thấy đấy!"
Nhậm Thanh Phong bâng quơ đáp.
Lúc này không khí giữa hai người cũng không có khẩn trương như lúc trước. Càng nhìn càng thấy giống như cuộc gặp mặt bình thường giữa đệ tử và trưởng lão.
"Việc này lão phu cũng đã có định đoạt. Lão phu hỏi lại ngươi một lần nữa, vừa rồi ngươi ngửa đầu cười to là vì cái gì?"
Phí trưởng lão nghe Nhậm Thanh Phong trả lời liền khẽ gật đầu, nhưng trong lòng đột nhiên biến sắc, chợt nghĩ tới điều gì. Sau đó vẻ mặt trở lại bình thường hỏi.
"Đệ tử khổ tu gần mười năm trời rốt cuộc cũng đã Trúc Cơ thành công. Sáng sớm nay lại hồi tưởng đến những gì đã xảy ra, mới không khỏi cười dài."
Nhậm Thanh Phong hờ hững giải thích.
"Hừ, lão già này nhất định thấy ta cười to sung sướng nên mới