Vào một buổi sáng cuối thu, từ phía xa chân trời bỗng lóe lên từng đạo ánh sáng màu vàng. Thì ra đó là một người ngồi trên chiếc thuyền nhỏ màu vàng đang phi hành cực nhanh.
Đứng trên mũi Hoàng Chu, tay Nhậm Thanh Phong cầm cổ kiếm, mái tóc tung bay trong gió. Lúc này, hai mắt hắn khép hờ, trong lòng mười phần vui sướng.
Cảm giác này thật không giống cái cảm giác phi hành trên Hỗn Thiên Xích của Lậm Kiếm. Một mình, ngồi trên pháp khí phi hành của mình rong chơi khắp trời đất. Cái cảm giác đó thật sự rất tự do tự tại, vô câu vô thúc.
"Pháp khí Hoàng Chu này cũng không đến nỗi tệ. Vững vàng hơn so với Hỗn Thiên Xích, cũng không phải lo sẽ rơi xuống đất khi đang phi hành. Nhưng nếu so về tốc độ phi hành quả thật còn kém xa. Cũng không biết nếu ngồi trên Phá Kim Toa phi hành thì sẽ có cảm giác như thế nào."
Nhậm Thanh Phong tự nói một mình.
Lần trước luyện hóa hai kiện pháp khí đã khiến Nhậm Thanh Phong phải nghỉ ngơi chừng một buổi tối. Lúc này, khi thể lực mới khôi phục một ít. Hắn mới nhớ mình còn đến Ngọc Huyền Sơn để đăng ký thân phận đệ tử cấp hai. Hiện tại, Nhậm Thanh Phong ngự Hoàng Chu nhanh chóng phi hành tới Ngọc Huyền Sơn.
Lại một lúc lâu sau, Nhậm Thanh Phong cũng đã thấy được một ngọn núi cao chọc trời trong đám mây mù ở phía xa.
Ngọn núi này chính là Ngọc Huyền Sơn, ngọn núi cao lớn nhất trong Huyền Dương Sơn. Phần lớn đệ tử cấp hai trong Huyền Dương môn đều sống tại sườn của ngọn núi này hoặc ở những vùng lân cận đó. Mà lần này, Nhậm Thanh Phong đến đây để đăng ký thân phận để có được những quyển lợi của một gã đệ tử cấp hai.
Nghe nói trên đỉnh Ngọc Huyền Sơn này cũng có phủ đệ cuả một số trưởng lão trong tông môn. Nhưng đệ tử bình thường sẽ không biết rõ điều này. Tất nhiên họ cũng không thể tự mình đi tìm hiểu bởi vì tông môn không cho phép.
"Ngọc Huyền Sơn này quả thật lớn hơn rất nhiều so với Ngọc Thanh Sơn của đệ tử cấp ba. Đó là chưa kể sự nồng đậm của linh khi ở nơi đây. Cũng khó trách có hơn một nửa đệ tử cấp hai trong tông môn tu luyện. Nhưng dù vậy thì linh khí trong thạch ốc của mình cũng có thể so sánh được với nơi này."
Tuy kiến thức của Nhậm Thanh Phong rộng rãi nhưng hắn vẫn thấy qua ngọn núi nào lớn hơn Ngọc Huyền Sơn. Ngay cả Đại Tuyết Sơn ở ranh giới của Thiên Thai đại lục và Vẫn Tinh đại lục cũng không thể so sánh được với Ngọc Huyền Sơn.
Trong lòng Nhậm Thanh Phong thầm cảm thán. Lúc này, hắn sắp tới Ngọc Huyền Sơn. Khi tới phụ cận ngọn núi này, Nhậm Thanh Phong lại càng thêm cảm giác được vẻ đẹp cũng sự huyền bí của nó.
Trên sườn núi tuy xây dựng rất nhiều lầu các, đình đài cho đệ tử cấp hai sinh sống, nhưng tuyệt đối không chen chúc nhau. Ngoại trừ những lúc ngẫu nhiên có vài đạo độn quang lướt qua thì lúc nào ngọn núi cũng yên tĩnh. Ngay cả tiếng nước chảy và tiếng động của côn trùng cũng có thể nghe rõ. Rốt cuộc, Nhậm Thanh Phong cũng hiểu vì sao những tu sĩ này lại thích sống quần cư ở đây.
"Nơi này quả là một địa phương lý tưởng để sinh sống. Ngoài linh khí sung túc ra thì hoàn cảnh cũng rất u tĩnh. Nếu không phải vì luyến tiếc Tửu Nhục Sơn không chừng ta sẽ tới đây ở."
Nhậm Thanh Phong thầm nghĩ. Tuy rằng nơi này rất tốt, nhưng hắn lai ưa thích cuộc sống vô câu vô thúc. Còn nếu đến nơi này, sợ rằng cuộc sống hằng ngày của hắn không thể tùy tâm sở dục như trước.
Thu hồi pháp khí Hoàng Chu, Nhậm Thanh Phong bước trên một thềm đá cổ xưa ở sườn núi. Sau khi vận khỏi Ngự Phong quyết, hắn tiêu sái đi lên đỉnh núi. Một thân khinh công của Nhậm Thanh Phong không khỏi khiến các đệ tử cấp hai khác sợ hãi cảm thán.
Quả thật, nếu như muốn đem Ngự Phong Thuật vận dụng giống như Nhậm Thanh Phong vừa phiêu dật lại nhanh như vậy rất khó. Riêng hắn nhìn sự kinh sợ xen lẫn ước ao của mọi người thì chỉ mĩm cười lại không thèm để ý.
Trên sườn núi có những bậc thềm đá dài thông lên đỉnh núi, đệ tử cấp hai đều qua đó mà đi lên đại điện trên đỉnh núi.
Tông môn có quy định là toàn bộ đệ tử cấp hai phải đi bộ trên từng bậc thang để tỏ rõ sự kính trọng đối với các bậc tiền bối của tông môn. Đệ tử cấp một cùng các vị trưởng lão thì không cần làm vậy mà trực tiếp phi hành lên đỉnh núi.
Sau khi đi hết vài dặm bậc thang đá, Nhậm Thanh Phong đang đứng trước đại điện trên đỉnh núi. Trải qua sự đánh giá của hắn, đại điện này cao hơn ba mươi trượng, gạch xanh ngói xanh, phong cách cổ xưa, trang nghiêm, vừa tỏ rõ khí phái của một tông môn trong thất phái.
Nhậm Thanh Phong vừa đánh giá đại điện vừa bước tới phía trước. Trong nháy mắt, hắn đã đi tới trước cửa đại điện. Lúc này, chợt có hai gã đệ tử tiến ra tra hỏi. Bởi vì trong Huyền Dương môn đệ tử cấp ba cũng vô cùng đông đảo nên mỗi tháng đều có đệ tử đột phá đến đăng ký.
"Vị sư đệ này nhất định mới đột phá cảnh giới đến làm thủ tục chăng? Nếu vậy thì mau đi theo ta. Tại hạ là Hoàng Văn, đây là sư đệ ta Hoàng Võ, không biết sư đệ xưng hô thế nào?"
Trong hai gã đệ tử thì người có tên Hoàng Văn nhiệt tình đứng ra dẫn đường. Nhậm Thanh Phong theo sau họ đi về góc phía tây của đại điện, bên trên có viết ba chữ to: Đến Ghi Danh.
"Ừm, tại hạ Nhậm Thanh Phong, phiền hai vị sư huynh dẫn đường rồi. Không ngờ hai vị là thân huynh đệ mà đồng thời đều là người tu chân, thật sự là điều đáng mừng. Tương lai nhất định có thể cùng nhau lên tiên giới."
Nhậm Thanh Phong đáp lễ trả lời, mà hai huynh đệ này tuy nhiệt tình nên làm hắn có phần bất ngờ. Nhưng với với tính cách của hắn, người khác đối với mình nhiệt tình thì hắn cũng không thể tỏ vẻ thanh cao nên mới buông lời nói khách khí.
Trong lúc nói chuyện, Nhậm Thanh Phong cũng đã đi theo Hoàng Văn về góc phía tây. Nhìn chỗ ghi danh cách đó không xa, trong lòng hắn càng trở nên nghi hoặc mà thầm nghĩ:
"Loại đăng ký đơn giản này cũng đặc biệt cần phải có đệ tử dẫn đường? Chẳng lẽ tu sĩ đều không thể tự mình nhận biết? Chẳng nhẽ đệ tử cấp hai thật sự quá nhiều hay tông môn thích phô trương, cho nên sự tình gì cũng có mấy người an bài?"
"Nhậm Thanh Phong huynh đệ, ta xem huynh đài khí chất cũng không tệ, tiền đồ không thể hạn lượng."
Hoàng Võ hưng phấn trả lời.
Hai vị huynh đệ này bởi vì vừa rồi Nhậm Thanh Phong nói vài câu khách khí, nên cũng muốn thể hiện lòng tốt. Ngay cả đối với cách xưng hô bất tri bất giác biến thành huynh đệ.
Nhậm Thanh Phong không có râu, nếu luận