“Cảm ơn Lý thiếu gia khen thưởng.”
Nhậm Thanh Phong không biết nên nói gì với Lý Kiệt, hoàn cảnh lúc này có phần lúng túng. Còn hai nữ tu kia thì vui mừng nhận lấy hai khối linh thạch trung phẩm rồi sau đó khom người cảm ơn Lý Kiệt.
“Thì ra Lý huynh chính là thiếu gia của gia tộc tu chân đệ nhất Thái Châu. Nhậm mỗ có phần thất kính rồi.” Nhậm Thanh Phong phá tan bầu không khí bối rối bằng câu khách khí.
Từ ngôn ngữ và thái độ trịnh trọng của hai nữ tu, Nhậm Thanh Phong dễ dàng đoán được thân phận thật sự của Lý Kiệt.
“Đại Phong huynh khách khí, cái gì thiếu gia hay không thiếu gia. Nếu có thể, bổn thiếu gia như ta tình nguyện làm một gã tán tu bình thường để có thể tự do tự tại, vô câu vô thúc. Đúng rồi, không phải Đại Phong huynh muốn tiến vào trong hay sao? Vậy để bổn thiếu gia đi cùng Đại Phong huynh. Ngoài ra, Đại Phong huynh trực tiếp gọi ta là Lý thiếu là được rồi. Không cần Lý huynh Lý huynh, vừa nghe đã cảm thấy không được tự nhiên.” Vẻ mặt Lý Kiệt trở nên buồn bực rồi thành khẩn nói với Nhậm Thanh Phong.
Nghe thấy mấy câu nói của Lý Kiệt, Nhậm Thanh Phong mới biết lúc trước Lý Kiệt nho nhã lễ độ, tất cả là giả vờ. Con người Lý Kiệt hình như là dạng người không có tâm cơ âm hiểm như các công tử thế gia khác. Giống như Lâm Kiếm đối nhân xử thế thẳng thắn ôn hòa. Nhưng mà Lý Kiệt và Lâm Kiếm có rất nhiều điểm cách biệt rất lớn.
“Ha ha, vậy theo ý Lý thiếu đi. Còn nữa, Lý thiếu cũng không cần gọi tại hạ là Đại Phong huynh, nghe cũng rất khó chịu.” Nghe Lý Kiệt nói chuyện mà Nhậm Thanh Phong không thể không buồn cười. Ngay sau đó, hắn cũng không khách khí nữa. Trên mặt vẫn đeo Ám ngân, Nhậm Thanh Phong cùng đi vào Vạn Bảo lâu với Lý Kiệt và hai gã bảo vệ trước vẻ mặt kinh ngạc lẫn ánh mắt phức tạp của hai nữ tu sĩ.
Hai người một thân áo bào trắng, trong ánh mắt của hai nữ tu sĩ này, tuy tu vi của Nhậm Thanh Phong vừa thấp, thái độ làm người lại keo kiệt, cổ hủ kém xa Lý Kiệt tu vi thâm hậu, tuấn tú lại dư dả tiền bạc.
“Nhậm thiếu, ta nghĩ đây là lần đầu tiên huynh đến Vạn Bảo lâu phải không?” Lý Kiệt nhìn Nhậm Thanh Phong rồi âm thầm đánh giá. Sau đó, hắn lại cười nói như đã quen biết từ lâu.
“Tại sao Lý thiếu lại biết?” Nhậm Thanh Phong không ngừng đánh giá những đan dược lẫn pháp khí muôn màu rực rỡ trên các kệ hàng ở bốn phía đồng thời thản nhiên hỏi.
Lý Kiệt tựa hồ biểu thị rất chân thành nhưng Nhậm Thanh Phong biếtvới biểu hiện tựa như một kẻ ngay cả tiền vào cửa cũng không có, vả lại chỉ có tu vi Luyện Khí kỳ, nếu đối phương muốn tìm bằng hữu, cũng không nên vô duyên vô cớ tìm người như mình mới đúng.
Đối phương còn chưa biết mặt mũi, cũng chưa hỏi về thân phận của mình mà lại nhiệt tình hỏi thăm mọi tình huống của mình như đã quen biết, điều này quả thật quá mức kỳ lạ.
Vì vậy mặt ngoài Nhậm Thanh Phong chuyện trò vui vẻ với vị Lý Kiệt thiếu gia này, nhưng mà cũng như Lý Kiệt, hắn không hề hỏi chuyện của đối phương., cả hai chỉ nói chuyện bên lề mà thôi.
“Cái này đơn giản, từ khi đi vào đến giờ, con mắt Nhậm thiếu ngươi luôn chú ý đến các nữ tu sĩ tiếp khách, chẳng lẽ chuyện này qua mắt được thần thức cường đại của bổn thiếu sao?” Lý Kiệt cười nói.
Nhậm Thanh Phong nghe xong câu này, a a cười, không có tranh luận, mà tiếp tục đi theo Lý Kiệt, cũng không nói chuyện mà vừa đi vừa đánh giá bên trong.
Trải qua Nhậm Thanh Phong cẩn thận quan sát, và từ các cuộc nói chuyện của Lý Kiệt với mấy người quen ở đây, Nhậm Thanh Phong phát hiện, tầng một Vạn Bảo lâu chủ yếu thu mua và bán ra những thứ dành cho Linh Tịch kỳ sử dụng như đan dược, các loại linh phù cấp thấp, còn có một ít hạ phẩm pháp khí, các loại thảo dược thông thường, trận pháp.v.v…
Mà thu mua và bán các loại tu chân vật phẩm có giá trị là ở trên đại sảnh tầng hai.
Cái gọi là đấu giá đại hội, Nhậm Thanh Phong vốn đọc nhiều sách vở nên đã biết rõ. Tên Đấu giá đại hội cũng nói lên ý nghĩa. Đối với một ít vật phẩm quý trọng sẽ tổ chức công khai đấu giá, ai ra giá cao nhất sẽ mua được. Hình thức này tựa như một cuộc hội họp mua bán.
Sau một lát, Nhậm Thanh Phong đã đi dạo hết đại sảnh tầng một. Bọn họ đi đến cầu thang, bốn người lại nộp thêm một lần lệ phí nữa rồi bước lên tầng hai, nơi dành riêng để tổ chức những buổi đấu giá đặc biệt của Vạn Bảo lâu.
“Nhậm thiếu huynh không phải nói muốn bán đồ gì sao? Huynh cứ đi theo họ đi về phía trái ghi danh là được. Sau khi ghi danh xong đi sang bên phải cạnh đấu giá tràng tìm ta là được rồi. Đến lúc đó ta sẽ kêu bọn họ đi đón huynh.”
Lý Kiệt quay ra nói nhỏ với một nữ tu Trúc Cơ kỳ tiếp khách mấy câu rồi quay sang cười nói với Nhậm Thanh Phong.
“Nhậm mỗ đi trước, cáo từ.” Nhậm Thanh Phong trả lời.
Nói xong, Nhậm Thanh Phong theo nữ tu sĩ, đi qua mấy hành lang, cuối cùng đi đến một gian phòng đặc biệt bằng gỗ lim tao