“Đã để Lý thiếu đợi lâu.” Nhậm Thanh Phong tới phòng bên cạnh, ngồi lên ghế da, liếc hai gã áo đen đang bày cấm chế cách âm, rồi bình thản nói với Lý Kiệt hưng phấn.
“Nhậm thiếu lần này muốn bán nhất định là thứ tốt đúng không? Lúc đầu ta còn tưởng Nhậm thiếu tính bán cái mặt nạ kỳ lạ này nữa.” Lý Kiệt nhìn chằm chằm vào mặt nạ Ám ngân mà Nhậm Thanh Phong đang đeo, trong mắt hơi toả sáng nói.
“Ha ha, Lý thiếu nói đùa, tại hạ một tán tu Luyện Khí kỳ, làm gì dễ dàng có đồ tốt, chỉ bán vài thứ lung tung thôi” Nhậm Thanh Phong nhìn hai nữ tu sĩ phục vụ đang đứng cạnh đài đấu giá vừa thản nhiên cười nói.
“Nhậm thiếu nói đùa, chẳng lẽ bổn thiếu không rõ tu vi thực của Nhậm thiếu không giống như biểu hiện ra ngoài hay sao?” Lý Kiệt chắm chú nhìn hai mắt Nhậm Thanh Phong, có chút chờ mong chậm rãi nói.
“Ồ, Nhậm mỗ cũng có chút tò mò, nếu tu vi Nhậm mỗ không phải Luyện Khí kỳ, vậy Lý thiếu gia cho rằng tu vi tại hạ là gì?” Trong lòng Nhậm Thanh Phong hơi kinh ngạc nhưng thanh âm vẫn bình tĩnh như trước hỏi.
“Ta cũng không biết rõ ràng, nhưng mà nếu tu vi Nhậm thiếu thật là Luyện Khí kỳ lại không hề sợ ta, lại còn tự nhiên đối đáp, vậy thì lợi hại hơn nhiều so với nhiều tu sĩ Luyện Khí kỳ khác chỉ biết đi nịnh nọt tu sĩ Trúc Cơ.” Lý Kiệt hơi thất vọng nên chỉ đành ái ngại đáp lời.
“Lý thiếu quá khen rồi. Có phải Lý thiếu hoài nghi tu vi của ta, nên mới trả giúp ta tiền vào đây? Nếu vậy, Nhậm mỗ phải nói tiếng hổ thẹn rồi.” Nhậm Thanh Phong không phủ nhận, thản nhiên đáp.
Đối với tình trạng thất vọng của Lý Kiệt, Nhậm Thanh Phong nhìn rõ trong mắt, điều đó trái lại làm hắn có cảm giác được giải thoát. Như vậy ít nhất không cần lo đối phương có ý đồ bất lương với mình.
“Nhậm thiếu không nên hiểu lầm, quả là lúc đầu bổn thiếu có ý nghĩ như vậy. Nhưng nếu Nhậm thiếu không phải tu sĩ Trúc Cơ kỳ, bổn thiếu cũng sẽ không lãnh đạm. Ta rất thích kết giao bằng hữu, ở Bạch Thuỷ thành có thể nói ai ai cũng biết. Mà hai ta quen nhau cũng là có duyên vậy.” Lý thiếu nghe Nhậm Thanh Phong nói hết, vội vàng giải thích.
“Lý thiếu không cần để ý, Nhậm mỗ chỉ hỏi một chút thôi.” Nhậm Thanh Phong yên tâm, không hỏi gì thêm mà vẫn thản nhiên như trước.
Lý Kiệt là thiếu chủ của đại gia tộc tu chân, chỉ mang hai người bên mình đều có tu vi cao thâm khôn lường, thủ hạ có tu sĩ Trúc Cơ kỳ chắc không ít. Lúc này nghe trong lời nói của hắn cố ý tìm tu sĩ Trúc Cơ kỳ, điều này làm cho Nhậm Thanh Phong yên tâm đồng thời cũng có chút tò mò.
Lúc sau hai người đều thông minh nói lảng sang chuyện khác, tùy tiện nói tới một số thứ vật phẩm sẽ xuất hiện trong đợt đấu giá lần này.
Qua một lúc sau, cuối cùng thời khắc hai người chờ đợi đã tới, trên đài đấu giá đi ra một tu sĩ mà Nhậm Thanh Phong không thể xác định được tu vi, người này mặc thanh sam khí chất ổn trọng.
“Các vị đạo hữu! Chào mừng quý vị đến với đấu giá hội ba ngày tổ chức một lần của bổn lầu. vẫn giống như trước kia, lần này sẽ đấu giá mười kiện vật phẩm quý giá. Quy củ chắc quý vị cũng đều biết, tại hạ không nói nhiều làm mất thời gian của các vị. Lần đấu giá này xin được bắt đầu.”
Trung niên tu sĩ chủ trì đấu giá mỉm cười nhìn tu sĩ toàn hội trường đang thể hiện nhữngthần sắc khác nhau, sau đó cất cao giọng hô.
“Lần này kiện vật phẩm đấu giá đầu tiên là một thanh thượng phẩm phi kiếm pháp khí hiếm có “Mặc lục phi kiếm”. Kiếm này được luyện chế thành từ Mặc lục kim sa trong lời đồn, uy lực cường đại, biến hóa vô cùng, tốc độ cực nhanh, hơn nữa thích hợp linh căn mộc hệ sử dụng. Nó là bảo vật tốt nhất cho những tu sĩ dưới Kim Đan kỳ dùng để giết địch thoát thân, tìm bảo vật trừ yêu ma. Giá bắt đầu là một khối thượng phẩm linh thạch, mỗi lần lên giá ít nhất một khối trung phẩm linh thạch.”
Tu sĩ trung niên chủ trì đấu giá lấy ra một thanh kiếm nhỏ màu xanh vứt lên trên không trung. Sau đó hắn lại nói ra những lời mê hoặc với những người tham gia đấu giá.
“Nhìn cũng không tệ, đáng tiếc chỉ là thượng phẩm, lại là phi kiếm rất ít biến hoá. Nếu là cực phẩm, bổn thiếu còn cân nhắc để mua.” Nhìn trên đài lấp loáng tiểu kiếm, Lý Kiệt khinh thường nói.
Lý Kiệt là thiếu chủ của đại gia tộc tu chân, trên người toàn là thượng phẩm pháp khí nên hắn mới nói như thế. Mà cực phẩm pháp khí như lời hắn nói cũng rất ít thấy bán ở đấu giá hội.
“Khí phách Lý thiếu thật lớn, nhưng mà cực phẩm pháp khí quá ít, làm gì có tu sĩ nào đem nó ra bán?” Nhậm Thanh Phong vừa đánh giá tiểu kiếm màu xanh, trong lòng thì âm thầm so sánh nó với Phá Kim Toa và Thanh Phong kiếm, vừa thuận miệng nói ra.
Thượng phẩm pháp khí