“Bán cực phẩm pháp khí?”
“Cái gì, bán cực phẩm!"
“A, là thật?”
Thanh âm của chủ trì đấu giá vừa dứt, hầu hết các tu sĩ đang yên lặng dưới đài cũng bất ngờ đến nỗi không nhịn được mà kêu lên.
Ngay cả Lý Kiệt vốn luôn làm ra dáng vẻ ung dung sang trọng, luôn khinh thường pháp khí cao giai phổ thông cũng không để ý thân phận, bỏ qua chào hỏi Nhậm Thanh Phong vừa quay lại mà mà hưng phấn nhảy lên ghế đứng nhìn lên trên đài.
Pháp khí bán cực phẩm, là chỉ những pháp khí thượng phẩm cao nhất, nó nằm giữa cực phẩm pháp khí và thượng phẩm pháp khí. Loại pháp khí này dù vẫn là pháp khí thượng phẩm nhưng có thể so sánh với pháp khí cực phẩm vì nó có một số uy năng đặc thù.
Lại thêm loại Pháp khí này kém hơn một bậc so với cực phẩm pháp khí nên luyện hóa càng dễ dàng hơn, giá cả so với cực phẩm pháp khí cũng mềm hơn nhiều. Chính vì như vậy loại thượng phẩm pháp khí đỉnh phong này mới được xưng là bán cực phẩm pháp khí.
“Đúng vậy, dù loại này chỉ là bán cực phẩm pháp khí nhưng là loại hiếm có mà Bổn lầu hơn trăm năm mới gặp được.” Tu sĩ chủ trì phi thường hài lòng nhìn chúng tu sĩ đang nhao nhao thảo luận. Hai tay hắn cẩn thận tiếp nhận hộp ngọc mầu trắng từ một nữ tu sĩ tiếp đãi, sau đó rất phấn khích lại cường điệu giới thiệu.
“ Mời các vị đạo hữu xem, đây là pháp khí thượng phẩm hình toa(thoi), chất iệu hiếm có, thủ pháp luyện chế cao siêu, uy lực cường đại, lấy tốc độ làm sở trường, có thể sánh ngang với đại bộ phận cực phẩm pháp khí. Chỉ cần luyện hoá cái này, ha ha, không cần tại hạ nhiều lời, chư vị đều biết, có một kiện bán cực phẩm pháp khí thiên về tốc độ, cái này đại biểu cho điều gì.”
Lấy pháp khí xinh xắn từ trong hộp màu trắng ra, kim quang bắn ra bốn phía, tu sĩ chủ trì cẩn thận nâng nó trong tay, cao giọng giới thiệu.
“Bổn lâu lấy danh dự đảm bảo, pháp khí này được đại sư chuyên môn kiểm định. Giá khởi điểm là hai khối trung phẩm linh thạch, chỉ phải bỏ ra số linh thạch mua thượng phẩm pháp khí nhưng mua được pháp khí bán cực phẩm có uy lực như cực phẩm pháp khí. Các vị đạo hữu hãy xem và suy nghĩ, liệu ai trong các vị còn có thể do dự chứ? Cơ hội rất hiếm, nhanh chóng ra giá, nếu không, bị người khác mua mất bảo bối, lúc đó thì tiếc nuối rồi !” Tu sĩ chủ trì nhìn các tu sĩ đang rục rịch dưới dài , lớn tiếng mê hoặc.
“Xin hỏi đạo hữu, chẳng nhẽ bán ra cực phẩm pháp khí như vậy lại không có một cái tên nổi tiếng sao?” Dưới đài một gã tu sĩ vừa bình tĩnh trở lại cao giọng hỏi.
“Ha ha, vị đạo hữu này hỏi thật hay, bảo bối như thế, chắc chắn sẽ có tên nổi tiếng. Chỉ cần đạo hữu mua nó về, đạo hữu muốn đặt tên gì nó sẽ có tên đó, còn cực phẩm pháp khí này nó không có tên. Các vị, có thể mua được cực phẩm pháp khí sau đó tự mình đặt tên cho nó, các đạo hữu còn chờ cái gì?” Mặt tu sĩ chủ trì mỉm cười, tiếp tục mê hoặc nói.
"Cái toa này ta muốn, ba cực phẩm linh thạch.” Chủ trì đấu giá vừa dứt tiếng, một gã tu sĩ nhiều râu ở hướng tây đứng dậy sang sảng hô.
“Tại hạ đồng ý trả bốn cực phẩm linh thạch.” Hướng đông một gã thanh niên mặc nho bào cao giọng lên tiếng.
"Năm khối cực phẩm linh thạch, lão phu muốn pháp khí này.” Một lão giả ngồi ở phía sau cùng run giọng hô.
“Tốt lắm, vị đạo hữu này ra giá năm cực phẩm linh thạch, còn vị đạo hữu nào trả giá cao hơn không? Cơ hội rất hiếm, cực phẩm pháp khí như thế, nếu không phải tại hạ không có tiền, nếu không cũng muốn mua nó về. Các vị đạo hữu hãy nắm lấy cơ hội.” Chủ trì tu sĩ nhìn các tu sĩ dưới đài xôn xao không ngừng, cố tình tiếc nuối hưng phấn kêu lên.
“Năm trăm năm mươi trung phẩm linh thạch.”
“ Sáu cực phẩm linh thạch.”
…
Dưới đài lại có mấy tu sĩ cao giọng hô.
Hiển nhiên những người ra giá cạnh tranh, đa số đều là ngoài Trúc Cơ hậu kỳ. Với họ mà nói, dù rất nhanh có thể tiêu hết mấy khối cực phẩm linh thạch, nhưng có được bán cực phẩm pháp khí càng thực tế hữu dụng, càng có sức hấp dẫn hơn.
“Nhậm thiếu có nhận biết pháp khí hình toa này hay không?” Thấy các tu sĩ tranh đoạt, Lý Kiệt ngược lại bình tĩnh ngồi xuống, tiếp theo nhìn Nhậm Thanh Phong như muốn nhìn xuyên hắn hỏi.
“Lý thiếu gia nói đùa rồi, thượng phẩm pháp khí như vậy, Nhậm mỗ chưa từng thấy qua, làm sao mà nhận biết. Nhưng mà nếu Lý thiếu biết, không ngại nói ra cho Nhậm mỗ mở mang kiến thức.”Ánh mắt Nhậm Thanh Phong bình tĩnh nhìn lại Lý Kiệt, bình thản nói.
“Nếu ngay cả tán tu đi khắp nơi như Nhậm thiếu mà cũng không biết, vậy cả ngày ở nhà như bổn thiếu như thế nào biết?”Lý Kiệt bình tĩnh nhìn vào hai mắt Nhậm Thanh Phong nói
“Lý thiếu đang lo lắng đấu giá không có gì đáng mua sao? Kia là pháp khí không tệ a, vì sao không mua về?” Nhậm Thanh Phong ra vẻ hiếu kỳ hỏi.
“Ha ha, bổn thiếu lần