Chương 12: Tù điểu (Chin trong lồng)
Khi Lâm Tố Bạch tỉnh lại, chỉ cảm thấy đầu đau như sắp nổ tung, kí ức cô không có lộn xộn, thậm chí nhớ rất rõ ràng tất cả chuyện trước khi bản thân hôn mê. Đây là biệt thự của Mộc Tư Linh, cô bị gạt đến đây, biết được đối phương chính là tên biến thái luôn quấy nhiễu bản thân mấy tháng nay, sau đó họ giằng co, bản thân muốn chạy trốn, tiếp đó thì cảm thấy trên eo tê rần, trong chớp mắt thì mất đi tri giá
Lâm Tố Bạch động rồi động cơ thể, phát hiện tứ chi của bản thân bị trói trên bốn cột trụ ở trên giường, mặc dù là dùng khăn lụa rất mềm mại trói chặt, cô cũng không cảm thấy đau, lại vẫn là để cô giận đỏ cả gương mặt. Cô lúc này mới phát hiện, trên người mình hẳn là không có một vật, đừng nói là áo khoác quần ngoài, ngay cả áo lót quần lót cũng bị cởi đến không biết tung tích, không cần nghĩ cũng biết là ai làm
Lâm Tố Bạch giãy giụa muốn tháo ra dây trói trên tay chân, không ngờ được cái khăn lụa xem ra mềm mại cư nhiên chặt như vậy. Thử mấy phiên cũng không có hiệu quả, cô cắn răng nghĩ cách giải quyết. Hạ Lộ phải là đến cùng mình, nhưng mà sau khi đi toiles thì không ra nữa, Lâm Tố Bạch không biết cô ấy có phải cũng bị bắt lại không, nếu như không có, nói không chừng rất mau thì sẽ có người đến cứu cô
Trong lúc Lâm Tố Bạch suy nghĩ đối sách giải quyết, cửa phòng đột nhiên bị mở ra, tiếng cùm cụp kia vang lên kinh đến Lâm Tố Bạch run lên, cô nghiêng đầu thì thấy Mộc Tư Linh đi vào, nàng hiển nhiên là thay y phục khác trên người, không mặc trên người trang phục thích hợp ra ngoài hơn buổi sáng kia nữa, mà là mặc váy ngủ mỏng manh đứng ở ngoài cửa, sắc mặt ửng hồng nhìn mình
Mới đầu Lâm Tố Bạch còn cho rằng nàng là đang thẹn thùng, nhưng sau này mới phát hiện, hô hấp của người này rất nặng, một loại cực kì không dễ dàng nhận ra, nước trong suốt tinh vi thuận theo bắp chân của nàng một đường chảy xuống để Lâm Tố Bạch thấy được mà chau mày. Khi lần đầu tiên thấy Mộc Tư Linh, Lâm Tố Bạch vốn dĩ cho rằng nàng là một bà chủ không tệ
Tuy là tuổi trẻ khí thịnh, lại toàn nhiên không có tác phong đáng tởm của phú nhị đại, đối đãi thuộc hạ như mình đây cũng còn tính là rất tốt. Lâm Tố Bạch nằm mơ cũng không ngờ được, bà chủ mới đến này để bản thân cảm thấy nữ nhân không tệ này, cư nhiên chính là tên biến thái quấy nhiễu cô hết mấy tháng
Nghĩ đến con người này tối hôm đó còn ở trong nhà mình, thậm chí còn cùng mình ngủ chung một giường, Lâm Tố Bạch chỉ cảm thấy từ trong đáy lòng cùng thân thể đều dâng lên một trận buồn nôn và sợ. Tuy cô không phản đối đồng tính luyến, lại cũng không thừa nhận bản thân thích nữ nhân, lùi một vạn bước, cho dù cô thích nữ nhân, cũng tuyệt không thể nào thích Mộc Tư Linh loại nữ nhân bệnh thần kinh biến thái này
"Khanh Khanh, chị tỉnh rồi? quần áo của chị dơ rồi, cho nên em thì giúp chị cởi bỏ, nhưng mà họ còn chưa đưa đến y phục mới mà em mua cho chị, chỉ đành để chị chịu uỷ khuất một chút. Khanh Khanh, thân thể của chị rất đẹp, khi em vừa mới giúp chị cởi y phục...có chút khó chịu, cho nên ở bên ngoài giải quyết một chút, chị có lạnh không? em đến ôm chị có được không?"
Mộc Tư Linh thấy được Lâm Tố Bạch đã tỉnh lại, có chút hưng phấn nói, thấy nàng đi về phía mình, trên mặt và trong mắt đều là khát vọng tình cảm, Lâm Tố Bạch cảm thấy càng thêm phản cảm, mắt thấy người đến gần, nếu như có thể, cô thật sự rất muốn người này xa cô một chút. Chỉ cần nghĩ đến nàng từng gửi mấy tin nhắn kia, đồ tặng đến, cô thì cảm thấy vô cùng ghê tởm. Chẳng trách người này ngày đầu tiên đi làm trên tay thì băng gạt bao lấy, thì ra hẳn là có chuyện như vậy
"Cô có biết hành vi của cô bây giờ gọi là giam cầm phi pháp không? tôi có thể báo cảnh sát bắt cô" thấy Mộc Tư Linh ngồi bên mép giường, Lâm Tố Bạch không ngừng đem cơ thể nhích qua một bên, nhưng cô càng muốn tránh ra, Mộc Tư Linh thì đến càng gần
"Thế nào? Khanh Khanh muốn báo cảnh sát sao? vô dụng thôi, sẽ không có ai biết Khanh Khanh ở đây, sau này ở đây thì chỉ có hai người chúng ta. Ai cũng không có cách cướp đi chị của em nữa, em sẽ chăm sóc tốt Khanh Khanh, để chị mỗi ngày đều rất vui vẻ"
Mộc Tư Linh nói xong, cuối đầu xuống nhẹ nhàng hôn lên cái trán của Lâm Tố Bạch, cảm giác được sự kháng cự của cô, trong mắt Mộc Tư Linh lóe qua một tia mất mát. Từ đầu đến cuối nàng không cách quên đi, tối hôm đó Hứa Kế là như thế nào đem Lâm Tố Bạch ôm vào trong lòng, hôn lên trán của cô, còn phản ứng khi đó Lâm Tố Bạch lại là một loại thuận theo và ngượng ngùng thế nào
"Mộc Tư Linh, cô đủ rồi! cho dù cô có quyền có thế có thể thế nào? một người mất tích, chẳng lẽ cô cảm thấy cả công ty không ai phát hiện? cho dù người khác không chú ý, Hạ Lộ và Hứa Kế cũng sẽ...ngô!" Lâm Tố Bạch muốn phản bác Mộc Tư Linh, cánh môi cũng liền vào lúc này bị hai môi của đối phương chặn lại, cũng không cách phát ra tiếng nữa
Đây là Lâm Tố Bạch lần đầu tiên cùng người khác tiếp hôn, lúc trước cô từng ảo tưởng qua nụ hôn đầu của mình sẽ cho người đàn ông thế nào, chắc là một người đàn ông sạch sẽ, không hút thuốc, cũng không uống rượu, trên người có mùi hương nhàn nhạt. Mà giờ này khắc này, cô lại bị một nữ nhân thứ thiệt hôn. Mộc Tư Linh hôn rất gấp, giống như là mãnh thú bị áp chế quá lâu bổng nhiên được thả