Chương 13: Uy hiếp
"Rốt cuộc cô muốn thế nào?" thời gian lại qua đi 1 tiếng, Lâm Tố Bạch cau mày hỏi, nhìn Mộc Tư Linh từ đầu đến cuối đang ngồi trên người mình. Cô cảm thấy bản thân không có quần áo thì giống như vật trưng bày trần trụi bày ở trong tủ kính, mà Mộc Tư Linh chính là khách mua đáng ghét, đem toàn thân cô nhìn sạch sẽ. Sĩ nhục này để Lâm Tố Bạch chán ghét cực kì, lại không thể làm như thế nào, chung quy toàn thân cô đều bị trói lại, muốn giấu cũng giấu không được
"Em muốn thế nào, Khanh Khanh không phải biết sao? em yêu chị, từ rất lâu lúc truớc thì bắt đầu rồi, nếu như không có chị, em thì chết từ lâu rồi, em chỉ là muốn có được chị mà thôi, sẽ không làm gì với chị" Mộc Tư Linh nhìn gương mặt lạnh lùng của Lâm Tố Bạch, có chút vội vã giải thích. Nàng nhẹ nhàng dùng tay sờ lên thân thể có chút lạnh của người trên giường, lúc này mới nghĩ đến bây giờ đã là mùa thu, tuy trong phòng có hơi ấm, nhưng khó bảo toàn Lâm Tố Bạch sẽ không lạnh
"Khanh Khanh có phải có chút lạnh không? em ôm lấy chị, có tốt hơn chút không?" Mộc Tư Linh vừa nói, leo lên giường, lần nữa nằm xấp ở trên người của Lâm Tố Bạch, cảm giác được cơ thể tăng thêm sức nặng, Lâm Tố Bạch cắn chặt môi dưới, cô cảm thấy hơi thở của Mộc Tư Linh thổi lên người mình để cô khó chịu, toàn thân nổi lên một tầng da gà
"Khanh Khanh đừng sợ, chút nữa thì sẽ không lạnh, quần áo của chị lập tức thì đưa đến rồi, em mua rất nhiều quần áo cho chị" Mộc Tư Linh vừa nói, đột nhiên cười lên ngọt ngào, bộ dạng giống như nữ sinh trong thời kì yêu nồng nhiệt hướng đến người yêu đòi khen thưởng, chỉ đáng tiếc Lâm Tố Bạch không muốn quản nàng, càng sẽ không cho nàng sắc mặt tốt. Bây giờ cô muốn chỉ là thế nào rời khỏi đây, rời khỏi tên biến thái Mộc Tư Linh này
Sau một lát, Lâm Tố Bạch cảm nhận được Mộc Tư Linh động rồi động, giống như là đi lấy điện thoại, nghe nàng nói đem đồ vào, Lâm Tố Bạch chỉ thấy Mộc Tư Linh ở trước cửa ấn mấy chữ số, sau đó thì cửa mở ra. Vì khoảng cách quá xa lại có chút cản trở, Lâm Tố Bạch căn bản không cách nhìn thấy mật mã là cái gì, chỉ có thể thấy rất nhiều quần áo treo ở trên cái giá được đưa vào
Tuy họ đều là nữ nhân, cũng đều cuối đầu hoàn toàn không có nhìn đến chính mình ở đây, nhưng Lâm Tố Bạch vẫn là cảm thấy bị sỉ nhục lớn lao, chuyện này tình hình là gì? mấy người này rõ ràng biết mình bị nhốt ở đây, lại đối với cô nhìn mà không thấy, dựa vào cái gì Mộc Tư Linh thì có thể hạ đẳng như vậy?
"Khanh Khanh, quần áo đến rồi, chị thích bộ đồ ngủ nào? bất luận chị mặc bộ nào em đều thích" Mộc Tư Linh giống như một dạng hiến bảo đem từng hàng quần áo bày ở trước mặt Lâm Tố Bạch, nhìn thấy mấy thứ quần áo kia thì biết giá cả không rẻ nhưng Lâm Tố Bạch lại một chút cũng không để ý cũng thích không nổi
"Chẳng lẽ cô dự định để tôi bị trói mặc quần áo? thả tôi ra, dù sao tôi cũng trốn không thoát, không phải sao?" Lâm Tố Bạch vừa nói, biểu tình trên mặt thản nhiên cực kì, cô đang đánh cược, đánh cược Mộc Tư Linh có bao nhiêu tự tin, nếu như căn phòng này thật sự một giọt nước không lọt như nàng nói, nàng thì chắc không trói được mình
"Được a, Khanh Khanh nói thế nào thì thế đó" Mộc Tư Linh ở dưới ánh mắt có chút kinh ngạc của Lâm Tố Bạch đi đến đem dây trói tứ chi của Lâm Tố Bạch tháo ra, chợt khôi phục tự do, Lâm Tố Bạch lạnh lùng liếc nhìn Mộc Tư Linh, cô đầu tiên là đi đến phía trước hàng quần áo, chọn được quần dài và áo tay dài hoạt động khá tốt, sau khi mặc xong quần lót áo lót lại thay lên quần áo, cô vội vàng đẩy Mộc Tư Linh ra, chạy đến hướng cửa sổ
Cô dùng sức đẩy cửa sổ, không ngừng dùng cơ thể va chạm thủy tinh thoạt nhìn như mỏng manh kia, lại vẫn không nhúc nhích, dưới tình thế cấp bách, Lâm Tố Bạch nhấc lên cái ghế kế bên, dùng sức hướng cửa sổ đập tới, nhưng cái cửa sổ kia lại chỉ xuất hiện một đạo vết xước, cả một chút xíu vết nứt cũng không có. Tình huống như thế để Lâm Tố Bạch cả gương mặt trắng bệch, cô quay đầu lại nhìn, thì chỉ thấy Mộc Tư Linh đang đứng bên đó cười như không cười nhìn mình
"Khanh Khanh lại đang làm chuyện vô dụng rồi, em cũng từng nói căn phòng này chỉ có một mình em có thể mở. Không chỉ là cửa, ngay cả mở cửa sổ cũng cần mật mã, mà mấy thủy tinh này, đừng nói là dùng ghế, cho dù chị dùng súng, cũng là rất khó mở ra". Lời nói của Mộc Tư Linh vọng lại ở bên tai, nếu như nói Lâm Tố Bạch lúc trước không tin, bây giờ lại là rất tin không nghi ngờ
Cô biết bản thân không cách thoát ra ngoài, cho dù muốn thoát cũng không phải thời điểm hiện tại, nếu như Hạ Lộ không có bị bắt, Hứa Kế phát hiện mình mất tích, nhất định sẽ tìm người đến cứu cô, bản thân bây giờ có thể làm, có lẽ thì chỉ có chờ đợi
"Rốt cuộc phải thế nào cô mới có thể thả tôi? " Lâm Tố Bạch có chút mệt mỏi ngồi ở trên đất, cô bất đắc dĩ nhìn Mộc Tư Linh, không rõ bản thân tại sao mình bị loại người này để mắt tới. Cô nhớ được bản thân và Mộc