Mười giờ sáng hôm sau, Quái Nhị cùng hai người phụ trách của chính phủ trở lại.
Thời Tiến trốn trong buồng lái nhìn ra ngoài boong tàu, thấy một người mặc quân trang, quân hàm hình như khá cao, một người mặc âu phục, trông đầy uy quyền.
Hắn lầu bầu trong lòng, đoạn ngoảnh đầu nhìn Quái Cửu bên cạnh, hỏi: "Hai người kia là ai?"
Quái Cửu đang gõ lạch cạnh trên máy tính, nghe vậy chẳng buồn nâng mắt, trả lời: "Một là người chủ trì hội nghị, chủ nhiệm Chương - Chương Trác Nguyên của phòng Duy X, người vừa lùn vừa béo vừa hói nửa đầu chính là ông ta.
Năm nào ông ta cũng đến, xem như là bạn cũ của mọi người.
Một là phụ tá giữ gìn trật tự, Lưu Chấn Quân - một trong những thiếu tướng hải quân.
Đây là một kẻ rất hung hãn, tuyệt không dễ trêu, cũng giống như cậu Quân, là đến để trấn thủ, nhưng đây là lần đầu tiên hắn ta tham gia hội nghị này, mấy năm trước đó đều là người của lục quân."
Thời Tiến nghe rồi nhìn sang thanh tiến độ của Liêm Quân, thấy trị số vẫn đứng yên ở 600, bèn thả lỏng.
Chừng một tiếng sau, điện thoại của Quái Cửu và Thời Tiến cùng nhận được tin nhắn của Quái Nhất: Thu dọn đồ đạc, chuẩn bị lên tàu chính phủ.
Quái Cửu lập tức đóng máy tính, quay sang Thời Tiến nói: "Đi."
Thời Tiến đáp lại một tiếng, cùng cậu ta đứng dậy.
Sau một hồi bận rộn, trước bữa trưa, Liêm Quân mang theo Quái Nhất, Nhị, Tam, Cửu, cùng Thời Tiến lên tàu chính phủ, Quái Ngũ trở vể sau Quái Nhị một bước thì ở lại trên tàu mình.
Sau khi lên tàu, Liêm Quân trực tiếp dẫn theo Quái Nhất đi cùng người phụ trách, Thời Tiến theo Quái Nhị đến chỗ ở phía chính phủ đã sắp xếp cho họ.
Lúc thu dọn hành lý, Thời Tiến từ chỗ Quái Nhị biết được hóa ra vào mỗi dịp hội nghị hằng năm, ngoại trừ Liêm Quân, người đứng đầu của các tổ chức bạo lực khác tuyệt đối sẽ không mang người theo qua đêm trên tàu của chính phủ, bọn họ chỉ lên tàu khi bắt đầu hội nghị, khi kết thúc sẽ lập tức trở về tàu của mình, chờ ngày thứ hai mở hội nghị lại tới, thái độ hết sức cảnh giác.
Thời Tiến có thể thấu hiểu cho sự cẩn trọng của bọn họ, song trong lòng có chút nghi ngờ, bèn hỏi: "Thế những người khác không qua đêm trên tàu chính phủ, chỉ có mỗi anh Quân ở lại, họ sẽ không nghĩ nhiều ư?"
Quái Nhị nở nụ cười trào phúng, trả lời: "Cậu cho rằng cậu Quân không ở đây, bọn chúng sẽ không nghĩ nhiều nữa? Năm đó cậu Quân bị chính chúng đẩy lên vị trí đại diện cho mọi người đàm phán với chính phủ ở khoảng cách gần, bày tỏ yêu cầu của mọi người, mà khi ấy quan hệ giữa chính phủ và đám chúng tôi đang căng thẳng cực kì, chúng đẩy cậu Quân ra như thế thì có gì tốt lành? Nếu không phải cậu Quân, Diệt sớm đã trở thành bia đỡ đạn cho lũ người kia và chính phủ thử nghiệm đàm phán rồi, đâu còn chỗ cho chúng ta sống thoải mái như bây giờ.
Cũng đáng đời bọn chúng, muốn bắt nạt cậu Quân, kết quả đảo ngược thành giúp chúng ta bắc cầu với chính phủ, lũ ngu."
Thời Tiến nghe đến há hốc mồm, đoạn hỏi: "Cho nên các tổ chức khác đã sớm biết, chúng ta có hợp tác với chính phủ?"
"Tất nhiên là biết rồi, những kẻ đó đều là cáo già cả đấy(1)." Quái Nhị trả lời.
Anh ta nhếch mép cười khẩy, chế giễu, "Nhưng bọn chúng không biết cậu Quân đã sớm đạt được thỏa thuận với phía chính phủ, quyết định quét sạch toàn bộ bọn xã hội đen có dấu hiệu khác thường.
Lũ ngu đó còn đang hâm mộ đố kị cậu Quân moi được lợi ích từ tay chính phủ, mà không ngờ rằng chúng đều là cá lọt lưới, đến lúc đó không một tên nào có thể chạy thoát được."
(1)人精: chỉ những người khôn ngoan, mưu mô, rành rõi, không dễ dàng bị lừa gạt, chịu thiệt từ người khác.
Thời Tiến bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Cho nên bây giờ mọi người đều biết "Diệt" đang hợp tác với chính phủ, nhưng lại không rõ điểm mấu chốt bên trong, chỉ cho rằng "Diệt" muốn ôm đùi chính phủ nhằm kiếm chác thêm nhiều lợi ích, chứ không biết "Diệt" còn muốn diệt cả lũ?
Vậy xem ra, trước mắt "Diệt" vẫn an toàn, chưa bị mọi người phát hiện ra thân phận "kẻ phản bội".
"Có điều, lũ ngu đó tuy rất ngu, nhưng vẫn có những kẻ ngu ngốc hơn cắn câu chúng." Giọng điệu của Quái Nhị bỗng trở nên nghiêm túc, anh ta giơ tay vỗ vai Thời Tiến, nói, "Cậu phải cẩn thận, trong hội nghị chắc hẳn cậu sẽ nhận được không ít lời mời gọi đấy."
Thời Tiến khó hiểu hỏi: "Ý anh là sao?"
Quái Nhị ngậm điếu thuốc vào trong miệng, vừa cắn chơi vừa đáp: "Mỗi năm, những người bên cạnh cậu Quân đều sẽ nhận được những lời ám chỉ lôi kéo hoặc rõ ràng hoặc không từ các tổ chức khác.
Cậu là khuôn mặt mới duy nhất của năm nay, cho nên nhất định sẽ trở thành mục tiêu mà mọi người nhắm đến.
Cậu còn nhớ tên Quái Tứ chứ?"
Thời Tiến gật đầu, đáp: "Nhớ, gã làm sao?"
"Tại hội nghị năm ngoái, gã bị một cái tổ chức tầm trung lôi kéo, phản bội cậu Quân." Nói đến đây, giọng Quái Nhị trầm xuống, ngữ điệu cũng trở nên hờ hững, "Dã tâm của gã quá lớn, tuy có năng lực, nhưng chẳng bao giờ thành thật.
Cậu Quân không yên tâm với gã, vẫn giữ gã lại, mà gã quả nhiên cũng không thể thật sự quy phục.
Vừa phát hiện tổ chức có dấu hiệu chuyển mình làm ăn chân chính, gã lật mặt ngay.
Tính cả gã, đây đã là lần thứ sáu cậu Quân bị người bên cạnh phản bội, mỗi năm một người, giống như những tình tiết trong một vở kịch đã định sẵn, thật quái đản."
Thời Tiến thấy anh ta nói một hồi đến nổi cáu, giơ tay rút điếu thuốc trong miệng anh ta đi, kín đáo đưa cho một viên kẹo, nói: "Có những người đã muốn thay đổi thì anh không níu giữ họ được, buồn phiền vì họ làm gì."
"Không phải buồn phiền vì họ." Quái Nhị chép miệng, thành thật mở kẹo ra ăn, giọng điệu chậm rãi trở về như bình thường, "Tôi sợ, sợ những ngày tháng tối tăm trôi qua đã lâu, những người bạn vẫn còn đồng hành với mình bây giờ một ngày nào đó bỗng dưng trở mặt, chĩa mũi dao về phía chúng ta.
Cậu là người mới tới, có lẽ không hiểu.
Khi đã kiếm tiền bẩn tiền nhanh, hoành hành ngang ngược tùy tiện định đoạt cuộc sống của người khác quá nhiều, có vài người sẽ không cai nổi những thứ đó, không quay đầu về đường ngay được nữa."
Thời Tiến nghe vậy nín thinh.
Quả thực, lòng người là thứ khó lường nhất.
Hồi hắn còn làm cảnh sát, cũng không hiếm thấy những kẻ rõ ràng đã được giải cứu giúp đỡ, sau một thời gian lại chủ động trở về ổ trộm cướp hoặc hang sói, khiến người ta vừa tức vừa bất lực.
"Dù sao thì cậu cũng tự chú ý hơn đi, nếu có người tiếp cận cậu, tốt nhất hãy báo ngay cho cậu Quân, chúng ta sẽ đề phòng kỹ càng." Quái Nhị lại vỗ vai Thời Tiến, vẻ mặt và giọng điệu đứng đắn hiếm thấy, "Thời Tiến, cậu Quân rất tin tưởng cậu, đừng để cậu ấy thất vọng.
Nếu ngay cả cậu cũng dao động, tôi sợ rằng cậu Quân sẽ không chịu nổi mất." Dứt lời, anh ta vò miếng giấy gói kẹo trong tay, quay người đi mất.
Thời Tiến dõi mắt về hướng anh ta rời đi, hiểu ra rằng hôm nay anh ta cố ý qua đây để nói điều này với mình.
Hắn liếc nhìn thanh tiến độ của Liêm Quân trong đầu, thở dài.
Quái Nhị thật sự quá lo xa rồi, nếu lòng hắn dao động, khoang hẵng nói Liêm Quân bị làm sao, chỉ riêng cái hệ thống trong đầu hắn e rằng sẽ là người đầu tiên không bỏ qua cho hắn, nhất định có thể khóc đến ong cả đầu hắn mới thôi.
Đến bữa trưa, Liêm Quân và Quái Nhất vẫn chưa trở về, chắc hẳn đi dùng bữa với người phụ trách phía chính phủ rồi.
Thời Tiến theo chân đám Quái Nhị đến phòng ăn trên tàu.
Sau khi yên vị trên ghế, hắn vẫn thấy hơi bất an, bèn lấy điện thoại vệ tinh được phát cho khi lên tàu, nhắn cho Liêm Quân một tin, dặn anh không được uống rượu.
Tin nhắn của Liêm Quân nhanh chóng được gửi đến, chỉ có một chữ: Ừ.
Thời Tiến yên tâm hẳn, cất kĩ điện thoại, lúc này mới cầm đũa lên ăn cơm.
Những người cùng bàn nhìn thấy động tác của hắn, đưa mắt nhìn nhau, ngầm hiểu không nói gì, cũng cầm đũa ăn cơm.
Mãi đến hơn bốn giờ chiều Liêm Quân mới trở về.
Sau khi về, anh lập tức gọi người đến họp, giải thích ngắn gọn quy trình đại khái của hội nghị, sau đó dặn dò mọi người không chạy lung tung trong khi diễn ra hội nghị, rồi phất tay bảo mọi người giải tán.
Theo lời của Liêm Quân, quy trình của hội nghị lần này không khác gì những năm qua, vẫn sẽ kéo dài ba ngày như cũ.
Ngày thứ nhất là kiểm tra đối chiếu hướng đi của tất cả các tổ chức bạo lực trong năm ngoái, ngày thứ hai là thảo luận phân tích tình hình trước mắt của các tổ chức bạo lực phi pháp trong nước, ngày thứ ba là phần đặc sắc nhất, phía chính phủ sẽ đăng ký thông tin lại cho các tổ chức bạo lực hợp pháp, tăng thêm vài tổ chức mới, cũng như loại bỏ vài tổ chức cũ, đồng thời lên danh sách chiêu mộ những ứng cử viên cho một tổ chức bạo lực hợp pháp mới.
Sau một năm xét duyệt, họ sẽ công bố kết quả vào hội nghị năm sau, sau đó chính thức niêm yết tổ chức bạo lực hợp pháp mới ra đời.
Có quá nhiều cách để thu thập danh sách.
Sở dĩ tất cả các ông trùm thường không thích lộ mặt của các tổ chức bạo lực đều chịu đàng hoàng tới tham gia hội nghị của chính phủ, phần lớn là vì điều này.
Đây đích thị là cơ hội tốt để tăng cường thực lực cho mình một cách hợp pháp, chẳng ai muốn bỏ lỡ nó cả.
Tối muộn, Quái Nhất lại một thân một mình đến phổ cập quy trình làm việc cụ thể của việc thu thập danh sách cho Thời Tiến lần đầu tham gia hội nghị.
Hóa ra không phải tất cả các tổ chức bạo lực hợp pháp đều có tư cách đề cử, chỉ có những tổ chức bạo lực thành công niêm yết trên năm năm mới có được một suất đề cử, mà dưới năm năm và trên ba năm chỉ được nửa suất đề cử.
Nếu bọn họ muốn có quyền phát biểu thật sự tại hội nghị, nhất định phải hợp tác với một tổ chức khác cùng cấp.
Còn những tổ chức niêm yết dưới ba năm, bọn họ không có quyền lên tiếng, chỉ có tư cách đứng nghe kết quả thôi.
Thời Tiến nghe thế, không nhịn được mà hỏi: "Vậy chúng ta đã niêm yết mấy năm rồi, có suất đề cử chưa?"
Quái Nhất trả lời: "Thời gian niêm yết của chúng ta là lâu nhất, hiển nhiên phải có đề cử, nhưng trước nay cậu Quân chưa từng dùng đến.
Những tổ chức khác cố gắng dành được suất đề cử là để tăng thêm đồng minh, hoặc đẩy những tổ chức nhỏ mà mình nâng đỡ lên cao, tăng cường thực lực cho chính mình, những thứ ấy Diệt không cần, cho nên mọi năm cậu Quân đều nộp giấy trắng lên."
Câu trả lời này vừa tự tin vừa ngang ngược, Thời Tiến nghe mà sướng rơn, gật gù ra vẻ đã hiểu, ra hiệu cho gã tiếp tục phổ cập kiến thức.
Song Quái Nhất lại tạm ngừng câu chuyện, nói: "Ngoài chuyện này ra, tôi không còn gì để dặn dò nữa, phần còn lại cậu tự xem tài liệu là được.
Thời Tiến, đừng phụ lòng tin của cậu Quân." Dứt lời, gã đặt tập tài liệu xuống, dứt khoát rời đi.
Đây là lần thứ hai trong ngày Thời Tiến nghe thấy lời nhắc nhở "Đừng phụ lòng cậu Quân".
Hắn giương mắt tiễn Quái Nhất đi, rồi cầm tập tài liệu trước mặt lên lật qua lật lại, có chút bất lực.
Bộ hắn trông giống loại người không kiên định đến vậy à? Tại sao Quái Nhất và Quái Nhị chững chạc nhất, thận trọng nhất đều đặc biệt dặn dò hắn câu này chứ.
Bấy giờ, chỉ còn một ngày là đến thời gian bắt đầu hội nghị.
Căn cứ theo tình hình những năm qua, thủ lĩnh của các tổ chức khác đa phần sẽ đến vào buổi chiều hoặc buổi tối ngày thứ hai, cố gắng lên tàu chính phủ càng sát thời gian bắt đầu hội nghị nhất càng tốt.
Kết quả, điều khiến người ta bất ngờ đó là, vào lúc tối muộn cùng ngày, một con tàu dân dụng toàn thân đen sì rõ ràng đã được sửa sang lại bỗng dưng xuất hiện đằng xa xa trên mặt biển và lao thẳng về phía bên này.
Thời Tiến lúc đó đang bóp chân cho Liêm Quân, sau khi được nhóc Chết nhắc nhở mới chú ý có tàu mới đến.
Thế mà khi nhìn qua cửa sổ, chỉ thấy một thứ quái dị quấn đầy đèn đóm đang tiến về phía này, hắn sợ đến thiếu chút nữa tưởng là ma quỷ lộng hành trên biển.
Liêm Quân nhận ra động tác của hắn dừng lại, bèn ngồi dậy nhìn ra cửa sổ, nói: "Là Quỷ Quái, bọn họ thích màu đen, tàu lái đến hằng năm cũng có màu đen."
Quỷ Quái, cái tên này Thời Tiến đã từng thấy qua trong chồng tài liệu Quái Nhất đưa.
Quỷ Quái cũng là một tổ chức bạo lực hợp pháp được niêm yết nhiều năm, mấy năm trước thậm chí thiếu chút nữa đã trở thành tổ chức lớn sánh ngang với "Diệt".
Nhưng tiếc là vận may của Quỷ Quái không đủ.
Khi trên đà phát triển tốt nhất thì mất đi lão thủ lĩnh, thủ lĩnh mới nhậm chức kinh nghiệm không đủ, nhiều lần quyết định sai lầm, thế là dần dần sa sút.
Cho đến bây giờ, Quỷ Quái đã trở thành tấm đệm lót đáy cho thê đội cấp 1(2) các tổ chức bạo lực hợp pháp trong nước.
(2)Raw là第一梯队: mình cũng không rõ về cái này lắm, tra ra thì nó có thể dùng cho nhiều lĩnh vực nhưng chủ yếu là trong quân đội.
梯队 (thê đội) là bộ phận của đội hình chiến đấu, được bố trí thành nhiều tuyến trước sau theo hình bậc thang.
(Và bậc 1 khi phòng thủ thì giữ vị trí phòng thủ tuyến đầu, khi tấn công thì có vai trò phá vỡ phòng tuyến của đối phương)
"Thủ lĩnh mới của Quỷ Quái là một người thông minh." Liêm Quân đột nhiên thốt ra một câu đánh giá khác hoàn toàn với những gì viết trong tài liệu.
Anh vừa nói vừa kéo tay Thời Tiến qua, cầm một chiếc khăn tỉ mỉ lau bàn tay dây dầu thuốc cho hắn, giải thích rõ ràng, "Năm đó nếu Quỷ Quái tiếp tục phát triển, rất có thể sẽ trở thành một Hoa Hồng Đen tiếp theo.
Thủ lĩnh mới của Quỷ Quái lúc đó chọn tự tổn hại thực