Cuối cùng vẫn nhờ Quái Cửu giúp Thời Tiến giải vây.
Cậu ta vươn tay vỗ vào hắn, ra hiệu về phía ngoài khơi xa, nói: "Cửu Ưng đến rồi."
Thời Tiến nghe vậy lập tức ngoảnh đầu nhìn sang, thuận thế rụt ngón giữa lại, vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Trên mặt biển xa xa, quả nhiên có bóng dáng Cửu Ưng hiện ra.
Tàu của Cửu Ưng rất lớn, trên đỉnh cột tàu còn treo một lá cờ vàng lớn vẽ hình chim ưng trông hết sức màu mè ngớ ngẩn(1), cực kì dễ nhận ra.
(1)Gốc là "中二":một từ lóng xuất phát từ Nhật, chỉ chứng tâm lý thường xảy ra với các thiếu niên đang trong tuổi dậy thì ở khoảng năm 2 của trung học Nhật Bản, có thể gọi đó là "hội chứng tuổi dậy thì", "hội chứng tuổi teen" hay "hoang tưởng tuổi dậy thì".
Trong trường hợp này có thể hiểu đại khái là việc ảo tưởng bản thân có sức mạnh vĩ đại và tin rằng điều đó rất "ngầu", song thực chất mọi người xung quanh sẽ cảm thấy thật bất bình thường.
Người của những tổ chức khác cũng lần lượt nhận ra sự xuất hiện của Cửu Ưng, boong tàu vốn xem như yên tĩnh lập tức loạn cả lên.
"Là Cửu Ưng."
"Cửu Ưng xuất hiện càng ngày càng muộn."
"Nghe nói Diệt sắp kìm hãm không nổi bọn họ rồi."
Những lời bàn tán xì xào vang lên từ mọi góc, Thời Tiến nhờ có buff thính lực của nhóc Chết nên nghe được rõ rành rành từng câu từng chữ.
Hắn nhìn con tàu to lớn của Cửu Ưng, ấn đường khẽ chau – Cửu Ưng đã ảnh hưởng tới sức uy hiếp trong giới của Diệt rồi, đây không phải chuyện tốt.
"Làm bộ làm tịch." Một người phụ nữ tóc ngắn tuổi chừng bốn mươi, ăn diện thời thượng đột nhiên cất giọng khinh khỉnh, âm thanh không lớn, nhưng vì chất giọng khàn khàn đặc thù mà bị rất nhiều người chú ý.
Mọi người dồn dập nhìn sang.
Song người phụ nữ nọ đã thu tầm mắt, không buồn xem màn kịch "xuất hiện phút cuối" của Cửu Ưng nữa.
Sau khi chào hỏi Chương Trác Nguyên – người chủ trì hội nghị, bà ta dẫn người đi đến phòng hội nghị thông với boong tàu trước một bước.
"Bà ta là thủ lĩnh của Tarantula, tên Lỗ San, hành sự rất cay độc, xem như người quen cũ của cậu Quân, nhưng bề ngoài là trạng thái xung đột với cậu Quân." Quái Cửu kề bên tai Thời Tiến thì thầm giải thích.
Thời Tiến bất ngờ nhìn Lỗ San, rồi xác định vị trí của tàu Tarantula, âm thầm đánh một dấu chấm xanh tượng trưng cho bạn tốt cho Tarantula trong lòng.
Trong lúc hai người nói chuyện, tàu của Cửu Ưng đã đến gần.
Nó dịch dần về phía đám tàu đã vây thành vòng, cuối cùng còn chen lấn với mấy chiếc tàu nhỏ xung quanh, neo ở bên còn lại của Diệt, cùng tàu của Quỷ Quái kèm chặt tàu của Diệt.
Nhóc Chết hãi đến mức không thở nổi, nói: "Tiến Tiến ơi, thanh tiến độ của cục cưng tăng lên đến 900 rồi, ngay sau khi tàu của Cửu Ưng dừng bên cạnh tàu của cục cưng!"
Thời Tiến cau mặt, không mấy vui vẻ nhìn tàu Cửu Ưng.
Thanh tiến độ tăng mạnh như vậy, rõ ràng mục đích neo đậu của Cửu Ưng không đơn thuần.
Biểu cảm của Quái Cửu cũng rất khó coi, khuôn mặt búng ra sữa đanh lại, lộ ra vẻ chán ghét hiếm thấy: "Thủ lĩnh Cửu Ưng e là không muốn sống nữa rồi."
Những người hiểu tình hình đều biết động tác thoạt trông như neo tàu bình thường của Cửu Ưng thực chất là đang khiêu khích Diệt, thế là họ dồn dập hướng mắt về phía Liêm Quân vẫn ngồi giữa boong tàu cùng Chương Trác Nguyên giám sát người lên tàu, xem xem anh sẽ phản ứng như thế nào.
Liêm Quân cũng đang nhìn về phía tàu Cửu Ưng, vẻ mặt chẳng có gì đổi khác, còn rảnh rỗi lấy điện thoại xem giờ giấc, rồi nghiêng đầu nói với Chương Trác Nguyên: "Đã chín giờ bốn mươi lăm, chuẩn bị bắt đầu hội nghị thôi."
Nghe vậy, Chương Trác Nguyên dời mắt khỏi đám Cửu Ưng, không hề hỏi bây giờ nên làm gì với Cửu Ưng còn chưa bắc cầu, có định chờ bọn họ hay không, chỉ gật đầu Lưu Chấn Quân đứng bên ngoài buồng lái tầng ba.
Thế là Lưu Chấn Quân phất tay, những binh sĩ đứng đợi ở các góc boong tàu đồng loạt hành động, trực tiếp nâng rào chắn tàu vốn được hạ xuống để bắc cầu, kéo dài ra theo khoảng cách cố định, bao bọc boong tàu lại.
Các thủ lĩnh tổ chức khác còn đang đứng trên boong tàu thấy thế đảo mắt.
Kẻ thông minh hơn lập tức đoán ra phía chính phủ chắc hẳn bất mãn với thái độ hung hăng càn quấy của Cửu Ưng, kẻ đần độn hơn cũng có thể nhận ra do Cửu Ưng đến muộn, quá nửa khả năng bị chính phủ cho bát "canh bế môn"(2) rồi.
Mọi người hướng về phòng hội nghị thông với boong tàu cùng những suy nghĩ lửng lơ.
Khi đã đến trước cửa phòng họp, tất cả những người được các thủ lĩnh dẫn đến đều dừng lại, chỉ có thủ lĩnh được vào phòng, mà những người đi theo thủ lĩnh vào phòng trước đó để chờ đợi đến khi bắt đầu hội nghị cũng tự giác đi ra ngoài.
Chẳng mấy chốc, thủ lĩnh của tất cả các tổ chức trên boong tàu đã tiến vào phòng hội nghị, chỉ còn lại thuộc hạ của bọn họ ở bên ngoài.
Liêm Quân cũng không thể mang thuộc hạ vào phòng, sau khi đến trước cửa, anh khoát tay để Quái Nhất ở lại bên ngoài, sau đó liếc mắt qua chỗ Thời Tiến và Quái Cửu.
Phát hiện Thời Tiến chẳng nhìn về phía mình, anh nhíu mày, nhưng rồi nhanh chóng giấu vẻ mặt ấy đi, theo chân Chương Trác Nguyên đi vào phòng.
Chín giờ năm mươi lăm, cửa phòng hội nghị đóng lại, cùng lúc đó, tất cả rèm cửa sổ sát đất ngăn cách tình hình bên trong phòng họp cùng kéo lên, mặt kính lớn hiện ra, để lộ rõ mồn một cảnh tượng bên trong phòng.
Bọn thuộc hạ đợi ở bên ngoài tức thì quen cửa quen nẻo nhao nhao nhìn về phía thủ lĩnh nhà mình qua tấm cửa kính, khiến cho các thủ lĩnh ngồi ở trong phòng hệt như một đám khỉ được người ta ngắm nghía.
Thời Tiến: "..." Cái này có vẻ không giống hội nghị bí mật mà hắn tưởng cho lắm.
Quái Cửu giải thích: "Những tấm kính này đều là hàng đặc chế, chống đạn.
Các thủ lĩnh khi vào phòng hội nghị không thể mang vũ khí, mà thuộc hạ của bọn họ lại có khả năng mang theo, làm thế này thì dù cho người bên ngoài gây xung đột cũng không làm người trong phòng bị thương được, mà một khi trong phòng điều bất thường gì, người trông coi bên ngoài cũng có thể nhanh chóng chạy vào hỗ trợ, đây là kết quả thỏa thuận giữa chính phủ và chúng ta, đã được duy trì rất nhiều năm rồi."
Thời Tiến chỉ có thể một lần nữa: "..."
Bàn trong phòng họp có hình chữ nhật, Chương Trác Nguyên ngồi ở chủ vị, bên người còn có mấy trợ lí, chắc là giúp làm những công việc giấy tờ.
Liêm Quân là người ngồi đầu tiên bên tay phải Chương Trác Nguyên, tiếp theo là Lỗ San.
Đối diện ông ta là chỗ trống, xét theo tình hình chắc hẳn thuộc về thủ lĩnh Cửu Ưng đến trễ.
Thủ lĩnh Quỷ Quái không có tên thật, chỉ có một biệt hiệu: Lão Quỷ.
Hắn ta ngồi chếch đối diện Liêm Quân, ở vị trí thứ tư từ trái qua – một vị trí không tính là quá tốt trong thê đội cấp 1.
Đúng mười giờ, hội nghị bắt đầu.
Trợ lý của Chương Trác Nguyên bắt đầu phân phát tài liệu và thiết bị.
Người bên ngoài không nghe được âm thanh bên trong, Thời Tiến thấy Liêm Quân cầm một xấp tài liệu nhìn lướt qua rồi thu hồi tầm mắt, sau đó nhìn sang tàu của Cửu Ưng.
Người của Cửu Ưng đang dựng thang bắc cầu.
Bọn họ đến quá muộn, tuy dừng ở nơi khá gần với tàu của chính phủ, song vì Diệt ở bên cạnh không có ý định giúp họ dựng thang, cho nên chỉ có thể vật vã loay hoay tự mở đường cho mình.
Khách quan mà nói, tốc độ dựng thang của Cửu Ưng vẫn rất nhanh, nhưng bọn họ thực sự đến quá muộn, chờ đến khi dựng thang xong, hội nghị đã bắt đầu mười mấy phút rồi.
Lưu Chấn Quân đi xuống boong tàu, nhìn thủ lĩnh Cửu Ưng đang đi dọc theo cây cầu, sau đó bị rào chắn boong tàu ngăn lại, nghiêm mặt nói: "Mời về cho, một khi rào chắn đã đóng, phải đợi đến khi hội nghị kết thúc mới có thể mở lại.
Xin hãy đến sớm vào hội nghị buổi chiều."
Thủ lĩnh Cửu Ưng là một người trẻ trung trạc tuổi Liêm Quân, khuôn mặt tuấn tú, điệu bộ trông lưu manh.
Gã ta nghe vậy liền nhíu mày, nói: "Thế à...!Thôi bỏ đi, dù gì hội nghị buổi sáng cũng có mỗi việc điểm danh, chán muốn chết.
Vậy ngài cứ bận công chuyện, tôi về trước nhá, bái bai." Nói xong thật sự khệnh khạng dẫn đám người bỏ đi.
Lưu Chấn Quân lạnh lùng nhìn gã ta rời đi, rồi quay người trở về buồng lái.
Thời Tiến không ngờ thủ lĩnh Cửu Ưng lại có phong cách như vậy, nhất thời cạn lời, đoạn hỏi: "Hắn ta luôn lớn lối như vậy hả? Với người của chính phủ cũng như vậy?"
"Hắn ta mất não quen rồi." Quái Cửu đánh giá, giọng điệu cực kì ghét bỏ, "Không kịp bắc thang, bộ không biết đi thuyền nhỏ qua hả? Đi thuyền nhỏ chắc chắn đến kịp, chẳng qua hắn ta sĩ diện hảo, cộng thêm thiểu não.
Trắng trợn đắc tội chính phủ như thế, có lẽ là ngại cuộc sống suôn sẻ quá."
Nghe cậu ta nói thế, Thời Tiến lại cảm thấy thủ lĩnh của Cửu Ưng lớn lối như vậy không phải vì ngu ngốc, thay vào đó giống như trong tay sở hữu nhược điểm gì đó giúp mình không bao giờ bị chính phủ nhắm vào, hoặc là bị những tổ chức khác lật đổ, cho nên chẳng hề lo ngại chút nào.
"Thời Tiến." Quái Cửu đột nhiên quay sang Thời Tiến.
Thời Tiến hoàn hồn, nghi hoặc nhìn cậu ta: "Sao vậy?"
Quái Cửu ra hiệu về một phía khác trên boong tàu, nói: "Cái người kia cứ nhìn cậu mãi, hình như quen biết cậu."
Thời Tiến quay đầu nhìn sang, không hề ngạc nhiên khi phát hiện ra người đang nhìn hắn chính là Phí Ngự Cảnh mà hắn cố ý làm lơ.
Hắn khẽ nhíu mày, quyết đoán chọn cách dời mắt đi, nghiêng người về phía biển, trả lời: "Đó là anh hai Phí Ngự Cảnh của tôi, tôi muốn giả vờ không quen biết anh ta, anh phối hợp một chút đi."
Quái Cửu nghe vậy vừa ngạc nhiên vừa cạn lời, phối hợp cùng hắn nghiêng người ngắm biển, hỏi: "Tôi nhớ người anh thứ hai của cậu là luật sư, sao anh ta lại xuất hiện trong tình huống này được?"
"Tôi cũng không biết, anh ta đi theo ông trùm của Quỷ Quái đấy." Thời Tiến đáp.
Quái Cửu nghe vậy gật gù tỏ vẻ đã hiểu, lấy điện thoại ra báo cáo tình huống cho Quái Nhất.
Thế là khi Liêm Quân nhân lúc rảnh rỗi vờ vô ý nhìn sang góc Thời Tiến ngồi, liền phát hiện Thời Tiến hết sức vô tư ngắm phong cảnh, chẳng thèm quan tâm đến ông chủ nhà mình đang một thân một mình ở trong "hang sói".
"Nhóc thuộc hạ mới của cậu đấy à?" Lỗ San ngồi bên cạnh anh mượn động tác lật tài liệu thì thầm nói.
Liêm Quân lẳng lặng thu tầm mắt lại, cũng làm động tác lật tài liệu, trả lời: "Chuyện không đến lượt chị hỏi thì đừng hỏi."
"Chậc, cậu đúng là càng lớn càng không đáng yêu." Lỗ San nhíu mày bất mãn, nhích ghế sang phía khác một cách hết sức rõ ràng, trông như không muốn ở gần Liêm Quân.
Những người khác nhanh chóng chú ý tới động tĩnh phía họ, trông thấy động tác dịch ghế kéo dài khoảng cách với Liêm Quân của Lỗ San, đều chẳng mấy bất ngờ dời mắt đi.
Tổ chức càng lâu đời, càng nhiều kẻ thù.
Diệt và Tarantula đều là những tổ chức lớn lâu đời, qua nhiều năm, vì một số nguyên nhân mà thù hận giữa hai bên tích tụ dần, đoán chừng sâu hơn cả biển, nhưng chính phủ hằng năm cứ khăng khăng xếp hai vị thủ lĩnh này ngồi cạnh nhau, cũng không biết có ý đồ gì.
Hội nghị buổi sáng chỉ tổng kết kiểm kê đơn giản, tiến hành đến mười một giờ rưỡi liền giải tán.
Hội nghị buổi chiều sẽ bắt đầu vào lúc hai giờ, khi đó mới là phần đặc sắc nhất của ngày hôm nay.
Đám thuộc hạ các nhà đứng canh trước cửa phòng hội nghị đón thủ lĩnh mình, sau khi Lưu Chấn Quân sai người thả rào chắn xuống lần nữa, mọi người đường ai nấy đi.
Thời Tiến ngắm biển hơn một tiếng đồng hồ, đồng thời bị Phí Ngự Cảnh lẳng lặng nhìn chòng chọc sau lưng hơn một tiếng đồng hồ, quả thực mệt cả tâm cả người.
Thấy Liêm Quân đi ra, hắn vội chủ động chạy tới, cướp nhiệm vụ đẩy xe lăn của Quái Nhất, hỏi: "Anh Quân, họp hành mệt không?"
"Không mệt bằng cậu ngắm phong cảnh." Liêm Quân trả lời, ngữ điệu và vẻ mặt đều hờ hững.
Thời Tiến hết sức thật thà gật đầu, còn dụi dụi mắt, trả lời: "Ngắm phong cảnh hơi mệt thật, màu xanh của nước biển nhìn lâu muốn sưng cả mắt."
Bàn tay khoát trên xe lăn thít chặt lại, vẻ mặt Liêm Quân càng lạnh lẽo hơn, anh nói: "Vậy buổi chiều cậu có thể ngắm thứ khác."
"Tôi cũng đang định xem thứ gì đó khác vào buổi chiều đây.
Điện thoại tuy không có tín hiệu trên biển, nhưng vẫn có thể chơi mạt chược offline được, nên tôi định chiều nay chơi mạt chược." Thời Tiến hết sức vui vẻ chia sẻ niềm vui của mình, đoạn đề nghị, "Anh Quân nếu rảnh trong giờ họp cũng có thể chơi thử game offline để thư giản một chút.
Tôi có mang theo sạc dự phòng đấy, anh muốn một cái không?"
Liêm Quân quyết định tạm thời không nói chuyện với hắn, sợ mình tức giận đến mức để lộ sơ hở, bị những người kia nhanh nhạy nhìn ra.
Không nhận được câu trả lời, Thời Tiến còn muốn hỏi lại, cuối cùng Quái Nhất không chịu được nữa, đè vai hắn kéo ra sau, tiếp quản công việc đẩy xe lăn, cho Quái Nhị một ánh mắt "Trông chừng cậu ta", rồi đẩy Liêm Quân đi trước.
Quái Nhị thuận thế giữ lấy Thời Tiến, bịt kín miệng hắn lại.
Thời Tiến có cảm giác mình đang bị nhắm vào, bèn trở tay chọt mắt Quái Nhị.
Nhóm người nói cười ồn ào chuẩn bị đi lên nhà ăn tầng trên dùng bữa, bỗng dưng, ông trùm của Quỷ Quái đuổi đến từ phía sau, gọi Liêm Quân một tiếng.
Liêm Quân xua tay ra hiệu cho Quái Nhất dừng lại, ngoảnh đầu nhìn Lão Quỷ đang dẫn theo Phí Ngự Cảnh bước nhanh đến.
Tầm mắt anh dừng trên người Phí Ngự Cảnh một lúc, anh hỏi: "Lão Quỷ tìm tôi có chuyện gì vậy?"
"Muốn ăn trưa với cậu." Lão Quỷ trả lời đơn giản, bàn tay lại giơ lên con số "9".
"9", cửu, Cửu Ưng.
Liêm Quân thấy rõ ám hiệu của hắn ta, bèn gật đầu, đáp: "Vậy cùng đi thôi.
Ngài đây là?"
"Phí Ngự Cảnh, luật sư tôi mời đến.
Gần đây mấy vụ làm ăn dưới danh nghĩa của tôi gặp vấn đề, vài phụ tá bị dính vào, nên cậu ta đến giúp đỡ." Lão Quỷ trả lời, rồi giới thiệu với Phí Ngự Cảnh, "Ngài đây là Liêm Quân, ông chủ của Diệt."
Phí Ngự Cảnh chủ động vươn tay về phía Liêm Quân,