Giang Tùy gửi ảnh xong, mãi không thấy Châu Trì trả lời, cô bèn gửi sang một tin nhắn nữa: "Anh còn đó không?"
Nửa phút sau, mới thấy cậu nhắn lại: "Còn."
"Đi đâu mất vậy?"
"Đập cho Tiểu Hắc một trận."
Giang Tùy ngạc nhiên: "?"
"Cậu ta phiền chết đi được."
Lúc Châu Trì gõ câu này, Tiểu Hắc bị đánh còn chưa chừa, sống chết vẫn không đi ra chỗ khác, còn nán lại quanh co: "Ai phiền cậu, tôi đây chỉ là quan tâm đến "t í n h phúc" của bạn học thôi mà."
Vừa nói xong, hộp thoại lại nhảy ra một tin nhắn mới.
Giang Tùy: "Không được bắt nạt bạn học."
Tiểu Hắc thấy vậy được đà cười như điên: "Đậu má, vợ cậu đáng yêu thật đấy."
Còn chưa kịp nói xong, một quả táo đã bay tới nhét vào mồm, Tiểu Hắc thấy tình hình không ổn bèn trèo vội lên giường: "Lão tử lần sau nhất định sẽ mách với bạn học A Tùy."
Giang Tùy trò chuyện với Châu Trì thêm vài câu nữa bèn kêu cậu đi ngủ, bởi thời gian đã không còn sớm rồi.
Trước khi ngủ, vốn dĩ sẽ không xem tin nhắn nữa, không ngờ vừa với tắt đèn xong, điện thoại lại rung lên.
Một tin nhắn mới: "Anh gửi cho em ít đồ, chắc mai là tới đấy."
Ngày hôm sau, Giang Tùy nhận được một bưu kiện chuyển phát nhanh, một bọc lớn toàn là đồ ăn, socola, các loại hạt, ngoài ra còn có một hộp quà nhỏ hình quả táo.
Giang Tùy đem đồ ăn chia cho các bạn cùng phòng, chỉ có hộp quà là không động, đem cất đi.
Từ lúc khai giảng đến giờ, Châu Trì đã nhiều lần gửi đồ ăn qua, cả phòng 721 vì thế mà được ăn ké, cho nên ấn tượng đối với Châu Trì đều vô cùng tốt đẹp.
Thôi Văn Kỳ gato nói: "Huhu bạn trai cậu thương cậu quá đi."
Lý Mẫn đối với con trai luôn bắt bẻ soi mói mà còn khen: "Mắt nhìn của Giang Tùy đúng là không tồi."
Giang Tùy nghe được mấy lời này liền rất vui, cũng cảm thấy mắt nhìn của mình đúng là không tồi thật.
Châu Trì đúng thật là rất tốt.
Một tuần sau, cuối cùng cũng tới đầu năm mới.
Giang Tùy cứ tưởng phải mùng 1 Châu Trì mới tới, lại không ngờ mới chạng vạng ngày 31 cậu đã tới rồi, hơn nữa, cậu còn không hề báo trước, sáu giờ tối Giang Tùy tan học, liền nhận được tin nhắn của cậu.
"Em ở tòa nhà nào vậy, anh tìm mà không thấy?"
Giang Tùy ngẩn người một lúc, cô biết Châu Trì học kỳ này còn học nhiều hơn cả cô, bọn họ đều nắm rõ thời khóa biểu của đối phương, hôm nay là thứ tư, cậu ấy có bốn tiết liền, còn phải đến trung tâm đào tạo nữa.
Lẽ nào cúp học rồi?
Nhịp tim Giang Tùy nhất thời tăng lên vài nhịp, không trả lời tin nhắn, mà trực tiếp gọi điện thoại cho cậu luôn, Châu Trì rất nhanh đã bắt máy.
"Học xong rồi? Anh vừa đi loanh quanh thư viện của bọn em."
Vừa nói xong, liền nghe thấy bên kia điện thoại a lên một tiếng nhỏ, rất kinh ngạc, lại mừng rỡ, có chút hoảng hốt, sau đó liền lắp ba lắp bắp: "Anh, anh..."
Châu Trì lắng nghe tiếng của cô, đứng trong cơn gió lạnh phương bắc bật cười một tiếng: "Sao hả, khẩn trương cái gì?"
"Em, em qua tìm anh!" Cô nói vừa nhanh vừa vội vàng, "Anh đứng yên đó, đừng có động."
Lại còn đừng có động nữa?
Châu Trì mỉm cười, cất điện thoại, bước lòng vòng bên cạnh hòn giả sơn đằng trước thư viện.
Trời tối rất nhanh, đèn đường trong khuôn viên trường đã bật sáng.
Sáu bảy phút trôi qua, liền nhìn thấy một hình bóng. Cô chạy bộ qua, trong tay còn cầm hai quyển sách, khăn quàng cổ bị gió thổi rớt xuống sau vai.
Đợi cô chạy đến gần, cậu mới mượn ánh sáng của đèn đường mà nhìn rõ khuôn mặt đỏ ửng của cô.
"Châu Trì!" Cô gọi một tiếng, bởi vì chạy bộ mà thở hổn hển, nhưng vẫn đang mỉm cười.
Châu Trì ngẩng đầu nhìn cô khoảng hai giây, cũng cười một tiếng, sau đó dang cánh tay ra.
Giang Tùy chạy đến trong vòng tay cậu, hai tay nắm chặt lấy eo: "Tại sao...sao giờ anh đã tới rồi?" Vẫn còn thở hổn hển, quần áo trên người cũng nhiễm một tầng khí lạnh.
Không xa, từng tốp từng tốp học sinh bước ra từ thư viện đều quay sang bên này nhìn, nhưng
cũng không lấy làm ngạc nhiên cho lắm.
Đây chính là lợi thế của đại học, loại tình huống này vô cùng phổ biến trong khuôn viên trường, người xem cũng chẳng cảm thấy mới mẻ.
Châu Trì siết vòng tay ôm chặt lấy Giang Tùy, tìm kiếm cảm giác chân thực.
"Em nói xem tại sao?" Cậu thấp giọng hỏi lại.
Nhịp tim của Giang Tùy vẫn còn chưa bình thường trở lại, đứng im trong vòng tay Châu Trì: "Anh trốn học đấy à?"
Cậu ừ khẽ một tiếng.
"Trốn học không tốt nha." Trong lòng Giang Tùy rất cảm động, một lúc không biết phải nói gì, liền buột miệng nói ra một câu.
"Đồ không lương tâm." Miệng cậu ở bên tai cô thổi nhẹ, "Anh trốn học vì ai, hả?"
Giang Tùy bị một tiếng "hả" của cậu làm cho măt đỏ tía tai, đầu hơi động, nhỏ giọng nói: "Vì em, em biết mà, anh chưa ăn tối đúng không?"
"Chưa ăn."
"Còn đồ đạc của anh đâu?"
"Ở khách sạn."
A, đã đến khách sạn rồi à?
Giang Tùy nghĩ nghĩ một chút, nói: "Vậy em dẫn anh đi ăn trước nhé, anh muốn ăn gì, em..." Nói được một nửa, cậu buông tay ra, cúi đầu xuống, trực tiếp hôn lên môi cô.
Cách Quốc khánh đã ba tháng tròn, cậu một chút cũng không muốn thảo luận cùng cô tối nay ăn cái gì, chỉ muốn được hưởng quyền lợi của bạn trai trước đã.
Giang Tùy hôn cậu liền biết cậu lại vừa ăn kẹo rồi, thật ngọt.
Tính qua một chút, hai người yêu nhau cũng đã sắp được hai năm, số lần hôn nhau đã không thể tính được, nhưng lần này là lần hai người chia ly dài nhất, Giang Tùy bị cậu hôn một hồi, cũng không biết tại sao, viền mắt có chút nóng lên.
Tuy rằng vẫn đang ở trong khuôn viên trường, cô cũng không kiêng dè gì nữa, ngoan ngoãn để cậu muốn hôn bao lâu liền hôn bấy lâu.
Cũng may, Châu Trì vẫn còn biết tiết chế, hôn tạm đủ rồi liền buông cô ra.
Thời tiết phương Bắc, đứng bên ngoài trời một lúc đều lạnh run cả người.
Thủ đô vừa mới trải qua một trận tuyết.
Mũi của hai người đều hồng lên, thở ra một làn khói trắng.
Giang Tùy nhìn cậu: "Anh có lạnh không? Mặc ít quần áo thế này, lạnh lắm hả."
Quả thực lạnh, cái lạnh không giống với cái lạnh ở miền Nam.
Châu Trì rúc mặt vào cổ cô, thấp giọng nói: "Đi, đưa anh đi ăn nào."
Giang Tùy muốn đưa cậu đến cổng sau phía tây ăn, ở đó quán ăn nhiều, nhưng Châu Trì muốn đến nhà ăn trong trường cô. Giang Tùy bèn đưa cậu đến nhà ăn lớn, ở bên cạnh nhà thể thao, bên trong đồ ăn cũng rất nhiều, có điều đồ phương bắc mà, khẩu vị có vẻ cay hơn.
Giang Tùy chọn đồ theo thói quen của Châu Trì, cố hết sức để chọn đồ ít cay, nhưng cậu vẫn ăn đến lấm tấm mồ hôi trên mũi, có điều chắc là vì quá đói cho nên cậu ăn cũng rất nhiều.
Giang Tùy hỏi: "Anh đi bằng gì vậy? Máy bay sao?"
"Ô tô." Châu Trì uống một ngụm canh, nói tiếp: "Máy bay thời gian không hợp, anh không đặt được vé."
Đi ô tô mà nói, mất tới tận 9 tiếng đồng hồ.