Mà đồ ăn trên xe lại rất khó ăn, chẳng trách cậu lại đói như vậy.
Giang Tùy có chút đau lòng nhìn cậu.
"Mệt lắm không? Lần sau em sẽ đi tìm anh nhé." Cô nói.
Châu Trì đặt đũa xuống, ngẩng đầu nhìn cô: "Không cần, đi thăm bạn gái là nghĩa vụ của anh mà."
Cậu cười một cái, nhìn sang bàn bên cạnh, lại nói với cô: "Muốn uống nước ngọt, được không?"
"Được chứ!" Giang Tùy gật đầu, lập tức đứng lên: "Để em đi mua."
Cô chạy tới gần cửa sổ, mua hai chai sprite, lấy ống hút rồi quay lại.
Vừa mới ngồi xuống, liền nghe thấy tiếng gọi cách đó không xa.
Giang Tùy quay sang nhìn, sắc mặt lập tức không tốt.
Lại là cái người Lâm Ngạn đáng ghét bên lớp quảng cáo 2, cậu ta cùng vài nam sinh khác bưng một nồi lẩu cay qua tới.
Lúc nhìn thấy cô, cậu ta rất kinh ngạc, hướng cô vẫy vẫy tay.
Giang Tùy không muốn để ý tới cậu ta.
Lâm Ngạn trước nay luôn không biết nhìn sắc mặt người khác, lại gặp dịp bèn xán qua: "Trùng hợp quá, vừa rồi tan học mình còn tìm cậu mãi, làm gì mà chạy nhanh vậy?"
Cậu ta vừa cười vừa nhìn Giang Tùy, sau vài giây mới nhìn đến người ngồi đối diện, liền ngẩn ra một chút.
Trong lòng Lâm Ngạn vang lên một hồi chuông báo động, đậu xanh, từ lúc nào lại xuất hiện thêm tình địch nữa thế này?
"Ơ, A Tùy, bạn học này chưa từng gặp nha, không phải khóa của chúng ta phải không nhỉ?"
Châu Trì nhăn mày, lạnh nhạt nói: "Cậu là ai?"
Ồ, ngữ khí làm gì căng vậy?
Lâm Ngạn có chút hơi khó chịu, hỏi lại: "Chứ cậu là ai???"
"Tôi là bạn trai cô ấy."
"..."
Lâm Ngạn:??????!
Giang Tùy nhìn biến hóa trên khuôn mặt Châu Trì, càng bực mình Lâm Ngạn: "Cậu nghe rõ rồi chứ, phiền cậu đừng đứng ở chỗ này nữa."
"A Tùy..."
"Ai cho cậu gọi tên cô ấy như vậy?" Châu Trì đặt chai nước xuống bàn, đứng dậy.
Giang Tùy nhìn thấy có vẻ không ổn, nhỏ giọng gọi: "Châu Trì."
Cô lắc lắc đầu ra hiệu với cậu, sau đó quay sang nói với Lâm Ngạn: "Tôi đã nói với cậu nhiều lần rồi, sau này đừng gọi tôi như vậy nữa. Cậu mau đi đi, chúng tôi còn phải ăn cơm, cậu cứ như thế này tôi thật sự rất bực mình."
Lâm Ngạn nếu còn không đi thì đúng là kẻ ngốc. Cậu ta ủ rũ, nhìn nhìn Giang Tùy, chán nản nói: "Vậy hai người từ từ ăn."
Quay về bên kia, cậu ta liền bị mấy nam sinh đi cùng cười chế giễu.
Mà ở bên này, Giang Tùy cũng đang phải cố gắng giải thích với Châu Trì: "Vì tên QQ của em, cho nên bạn học trong lớp cũng hay gọi em như vậy..."
Châu Trì: "Cậu ta cùng lớp em à?"
Giang Tùy lắc đầu: "Lớp bên cạnh, cùng ngành thôi."
"Cậu ta theo đuổi em?"
Giang Tùy thành thật gật đầu, chú ý nhìn sắc mặt của cậu, nói: "Em đã từ chối nhiều lần rồi, cậu ấy tâm địa không xấu, lúc em mới đến cậu ấy cũng có giúp đỡ em, nhưng mà hình như cậu ấy nghe không hiểu, biết em có bạn trai rồi, còn cứ như vậy. Anh đừng tức giận nha."
Châu Trì uống một ngụm nước ngọt, thấp giọng nói: "Để anh đập cậu ta một trận, nói không chừng sẽ ổn đấy."
Giang Tùy lắc đầu: "Không cần đánh nhau. Cậu ta vừa mới nhìn thấy anh rồi, chắc sau này cũng không làm phiền em nữa đâu."
Châu Trì mở nốt chai còn lại, ngước lên nhìn cô hai giây, nói: "A Tùy, chỉ có anh được gọi như vậy thôi, biết chưa."
"À." Giang Tùy mở to mắt nhìn cậu: "Nhưng mà bạn cùng phòng em..."
"Con gái có thể." Cậu nói, "Con trai thì không."
"Bố em..."
"Bố em có thể."
"Ồ." Giang Tùy lại nghĩ ngợi một chút, hình như trước giờ cậu có bao giờ gọi cô như thế đâu, lúc nào cũng kêu cả họ cả tên Giang Tùy.
Bây giờ lại nói chỉ mình mình có thể gọi, có phải hơi bị bá đạo rồi không?
Có điều Giang Tùy cũng rất thích, lại đưa chai nước ngọt qua cho cậu.
Vài giây sau, cậu lại mở miệng: "Rất nhiều người theo đuổi em sao?"
Giang Tùy ngẩn người, có chút khẩn trương không thể giải thích, không biết nên trả lời làm sao.
Châu Trì nhìn vẻ mặt của cô, liền hiểu hết.
Cậu cũng là con trai mà, thừa biết tâm lý của bọn họ, khoan nói đến câu: "Tình nhân trong mắt hóa Tây Thi", dùng lí trí mà nhìn thì cô quả thực rất xinh xắn, tính tình lại tốt, ngay cả tên hỗn đản Tiểu Hắc chỉ mới nhìn qua
vài câu chat đã cảm thấy cô dễ thương, huống hồ mấy tên con trai học chung đại học.
Trong lòng Châu Trì có hơi không thoải mái, nhưng cũng không nói gì, còn cười một cái: "Được rồi, không cần phải trả lời anh nữa."
Ăn cơm xong, Giang Tùy nói Châu Trì đợi cô ở dưới lầu kí túc xá một chút, cô đi về cất sách rồi quay lại luôn.
Châu Trì bảo cô mang thêm quần áo theo nữa. Giang Tùy nghe xong liền ngước đầu nhìn.
"Tối nay ở bên ngoài đi." Cậu nói.
Giang Tùy hiểu ra, mặt đỏ lên một chút, không nói gì, gật gật đầu sau đó chạy vào trong.
Đợi một lúc, cô chạy ra, lưng đeo balo, tay cầm hai cái mũ len màu đen, là mũ cặp.
"Anh cúi đầu xuống."
Châu Trì nghe lời.
Cô giúp cậu đội chiếc mũ dành cho nam lên đầu, cả người cậu chỉ mặc một chiếc áo khoác mỏng, nhìn qua có vẻ rất hợp với chiếc mũ len, lại hợp mốt nữa.
"Rất đẹp."
Cô cũng tự mình đội mũ lên đầu.
Châu Trì nắm tay cô, hướng cổng phía đông trường học đi tới.
Khách sạn xung quanh trường học vào kỳ nghỉ đều rất khó đặt, may mà Châu Trì đã đặt trước.
Chứng minh nhân dân của Giang Tùy còn chưa đủ 18 tuổi, đi đến cửa, Châu Trì liền trực tiếp dẫn cô lên.
May thay, khách sạn quản lý cũng không quá nghiêm khắc.
Đi thang máy lên lầu, sau đó Châu Trì liền quẹt thẻ mở cửa.
Giang Tùy giống y như một đứa trẻ đi theo sau bố mẹ, đeo balo đi ngay đằng sau.
Bước vào phòng liền thấy, cậu đặt một phòng ngủ lớn, rất rộng rãi, góc nhìn cũng không tồi, từ sàn đến trần đều là cửa kính, có máy tính, cũng có ti vi, còn có máy sưởi đầy đủ.
Cả hai cùng cởi áo khoác ra.
Bên trong Châu Trì chỉ mặc một chiếc áo Tshirt tay ngắn, cậu bật ti vi lên: "Em xem đi, anh đi tắm trước."
Cậu đã ngồi xe cả một ngày trời, nên đi tắm trước cho thoải mái.
Giang Tùy gật gật đầu.
Đợi cậu bước vào phòng tắm rồi, cô liền ngồi ở cuối giường xem ti vi, nhưng thực tế tâm trí lại chẳng đặt ở đó, quay đầu nhìn lại nhìn chiếc giường hai mét vuông.
Không phải cô chưa từng ngủ cùng với Châu Trì.
Hồi tháng sáu năm ngoái, lúc ở quê của cậu, hai người đã ngủ cùng nhau rồi. Lúc đó cậu rất buồn, cho nên cô không hề nghĩ gì khác.
Còn bây giờ không giống vậy nữa rồi.
Xem ti vi được khoảng 15 phút, Châu Trì đã tắm xong.
Cậu chỉ mặc một chiếc quần dài, một bên lấy khăn tắm lau lau người, một bên bước qua.
Giang Tùy nhìn cậu một cái, không nhịn được nghĩ tới bộ phim mà tuần trước Lý Mẫn và Trình Dĩnh xem ở ký túc xá, ----<<**>> phiên bản chưa bị cắt.
Cô cùng Thôi Văn Kỳ đều không dám nhìn, liền nhắm chặt mắt lại.
Dù sao cũng có chút dọa người.
Lúc đó, Lý Mẫn có nói cái gì mà cơ thể của Lương Triều Vĩ sao đó sao đó.
Giang Tùy không biết tại sao lại nghĩ đến cái này, cảm thấy bản thân hình như quá hạ lưu rồi, cho nên bèn quay mắt lại.
Hết chương 46.