Vốn dĩ Giang Tùy nghĩ rằng, thời gian ba ngày có thể đủ để khiến Châu Trì nghĩ xem mình muốn nhận quà gì, cũng đủ để cô chuẩn bị, không ngờ tới ngày thứ hai lại có lịch đi công tác, cô phải đi thành phố S một chuyến.
Công việc này vốn lúc đầu là do đàn em Kiều Minh phụ trách, lần đấu thầu trước cũng là do Kiều Minh đi, nhưng gần đây công việc của cậu ta ôm quá nhiều, không thể phân thân đi được, cuối cùng liền rơi trên đầu Giang Tùy, cô thực sự không thể lấy lí do ở nhà tổ chức sinh nhật cho bạn trai để từ chối được, cuối cùng đành phải dẫn theo một thực tập sinh cùng đi.
Chuyến này đi phải gặp hai khách hàng, một hai ngày chắc cũng không xong, nếu đi thì chắc chắn sẽ bị lỡ mất sinh nhật của anh rồi.
Đối với chuyện này, Châu Trì ít nhiều có phần mất mát, có điều anh biểu hiện vô cùng thấu tình đạt lý, không hề thể hiện cái gì không vui, trước ngày đi còn giúp Giang Tùy thu dọn hành lý, đến ngày hôm đó cũng đưa cô ra sân bay, tựa hồ như hết sức cố gắng làm một bạn trai tốt, nhất định không thể để bản thân mình làm trễ nải công việc của cô.
Một khi đã nếm qua ngọt ngào, thì rất dễ đắm chìm vào đó.
Cho dù mới chỉ ở chung với nhau một đoạn thời gian ngắn, vậy mà đến lúc tách ra một chút cũng thấy khó khăn, đại khái do sự chia cách lúc trước vẫn để lại một số bóng đen trong lòng, hàng ngày Châu Trì bận rộn đến nửa đêm quay về, thấy căn nhà một mảnh trống trải, thực sự thấy có hơi không thoải mái. Mới có vài ngày mà anh đã gọi không biết bao nhiêu cuộc gọi video cho cô, cũng chẳng biết làm sao, mỗi lần cúp điện thoại, suy nghĩ muốn kết hôn lại mãnh liệt trong đầu.
Cứ như vậy cho đến ngày thứ tư, anh về nhà hút xong một điếu thuốc, cảm xúc cứ quẩn quanh trong lòng nửa ngày, kết quả nhịn không được nữa, lại lái xe ra ngoài, mất một lúc lâu mới chọn được nhẫn ưng ý, về đến nhà đã tối muộn, vừa đi vừa mân mê hộp nhẫn trong túi.
Tầm mười hai giờ đêm, Giang Tùy cùng em gái thực tập sinh dắt nhau đi ăn khuya, về đến khách sạn, tắm rửa xong xuôi, lên giường liền nhìn thấy một tin nhắn wechat từ Châu Trì.
Là một tấm ảnh chụp hai chậu cây tuần trước anh mua cho cô, vẫn rất tốt tươi, xem ra cũng được chăm sóc rất cẩn thận.
Nhìn kính ngoài ban công hơi ẩm ướt, Giang Tùy đoán rằng ngoài trời đang mưa.
“Anh đang làm gì thế?” Cô gửi một icon mặt cười, lại hỏi một câu.
Chưa tới vài giây sau, anh đã trả lời: “Vừa mới về, đói quá, anh đi nấu mì ăn.”
Giang Tùy: “Không ăn tối sao?”
Châu Trì: “Ăn chưa no.”
Giang Tùy chau mày, ngón tay nhanh chóng gõ chữ: “Vậy chút nữa không được ăn quá nhiều, không thì tối lại đau bụng đấy.”
Châu Trì liếc nhìn tin nhắn, một bên lật lật mỳ trong nồi, một bên bấm số gọi điện cho Giang Tùy.
Em gái thực tập vừa mới đi tắm, chỉ còn lại một mình Giang Tùy, cô nửa nằm nửa ngồi dựa vào đầu giường, vừa bắt máy liền nghe thấy giọng nói trầm thấp của anh: “Dạ dày anh ổn nhiều rồi, em đừng lo.”
Giang Tùy ừm một tiếng, nói: “Anh phải tự mình chú ý, không thể ăn uống mà không có giờ giấc như vậy được, buổi sáng cũng nhất định phải ăn cái gì đó, nếu mà không kịp thì bảo Tiểu Trần đi mua cho, hoặc là kêu Tri Tri cũng được, còn nữa, không thể…”
“Không thể uống rượu.” Châu Trì nhỏ giọng cười: “Em nói bao nhiêu lần rồi?”
“…” Giang Tùy cũng cảm thấy từ bao giờ mà mình trở nên dông dài thế này, có hơi lúng túng, ngừng một chút mới nói: “Không được nói dối em.”
“Ừm, không nói dối em.”
Không biết do cảm giác hay là thật, Giang Tùy cảm thấy lúc anh nói câu này, ngữ điệu rất nhẹ nhàng ôn nhu, khiến cô nghe rất thoải mái.
Châu Trì đặt đôi đũa xuống, tắt bếp, sau đó đổ vào tô, hỏi Giang Tùy: “Công việc của em thế nào rồi?”
Giang Tùy nói: “Cũng thuận lợi ạ.”
“Mệt không?”
“Vẫn ổn.”
“Lúc nào mới xong vậy?”
Giang Tùy nghĩ nghĩ, nói: “Chắc tầm sáng ngày kia em về.”
“Ngày 25 à?”
“Vâng.” Giang Tùy phản ứng một chút: “Ý, đúng hôm giáng sinh này.”
“Vừa hay là chủ nhật.” Châu Trì nói: “Dì Đào nói chúng ta dành một ngày cuối tuần để qua bên đó ăn cơm, dì ấy định gói sủi cảo, kêu anh đưa em qua.”
Giang Tùy: “… Dì Đào biết chuyện của chúng ta à?”
“Em nói xem?”
Xem ra đúng là biết thật rồi.
Giang Tùy đoán: “Tri Tri nói à?”
Châu Trì: “Ừ.”
Quả nhiên đoán cái là chuẩn, đúng là cái thằng Tri Tri miệng rộng này.
Có điều Giang Tùy cũng chẳng để ý, bây giờ cũng không phải còn cấp ba, muốn yêu thì yêu thôi, cũng không cần sợ ai biết.
“Vậy đợi hôm nào em về thì chúng ta đi thăm dì Đào nhé.” Giang Tùy nói: “Anh ăn gì đi đã nha, em không nói nữa.”
Châu Trì nói: “Lúc nào về thì điện thoại trước cho anh, anh đi đón em.”
“Dạ.”
Giang Tùy nói đến 25 mới về, nhưng thực ra công việc lại xong sớm hơn dự tính, sáng ngày 24 đã gần như hoàn tất rồi, buổi chiều vẫn còn một cuộc hội nghị phải tham gia, kỳ thực cũng chỉ là đến cho có mặt, em gái thực tập sinh mới bị cảm mạo, Giang Tùy kêu cô ấy về nghỉ ngơi trước, sau đó đi một mình. Đây là một công ty thương mại điện tử, quy mô không lớn lắm, nằm trên tầng cao nhất của một tòa nhà văn phòng.
Lúc hội nghị kết thúc, mới vừa tới năm giờ.
Sau khi xuống lầu, Giang Tùy đi từ thang máy ra, liền gặp một người. Mới liếc qua cũng không ai chú ý, lại tiến gần hai bước nữa, nhìn thẳng vào mặt nhau, hai người đều sửng sốt một chút.
Thật ra cũng chẳng gặp nhau được mấy lần, nhưng cả hai đều nhận ra đối phương.
Rõ ràng, cũng chẳng ai nghĩ tới sẽ gặp nhau ở chỗ này.
Thành phố này không nhỏ, lại có thể đụng mặt nhau.
Giang Tùy lại nghĩ một chút, cũng không cảm thấy lạ gì, rất nhiều công ty internet đều đặt ở đây, mà đây cũng chuyên ngành của Nguyễn Tịnh, cô ta xuất hiện ở đây cũng chẳng có gì lạ lùng.
Giang Tùy cũng không định chào hỏi gì cả, hai người cứ thế đi qua nhau.
Nhưng lúc Giang Tùy sắp đi ra ngoài, Nguyễn Tịnh liền cất giọng gọi lại.
“Có mấy câu muốn nói, cô có thời gian không?”
*
Lầu một có một cửa hàng trà hoa, bình trà được mang ra, Nguyễn Tịnh liền lấy hai ly rót đầy.
Giang Tùy nói: “Không cần rót đâu.”
Nguyễn Tịnh nhìn cô hai cái, dịch ly nước sang một bên, nhàn nhạt nói: “Trùng hợp quá, không ngờ hai chúng ta còn có thể gặp nhau.”
“Tôi cũng không ngờ.” Giang Tùy trả lời.
Nguyễn Tịnh hơi cười cười, không nhiệt tình, cũng không có địch ý, kỳ thực trong lòng
cô ta cũng cảm thấy kỳ quái, sao vừa rồi lại đột nhiên gọi Giang Tùy làm gì.
“Đến có việc à?”
“Công tác.”
“Về nước lâu chưa?”
“Không lâu lắm.” Giang Tùy nói: “Không phải cô có chuyện muốn nói sao?”
“Thật ra cũng không có gì đặc biệt cả, có lẽ tôi nợ cô một lời xin lỗi.” Trầm mặc một lúc, Nguyễn Tịnh nói: “Tôi từng thích Châu Trì, cũng không cảm thấy chuyện này có gì đáng hổ thẹn, có điều tôi nhận cuộc điện thoại đó của cô, đó là lỗi của tôi, bởi vì thời gian đó, hình như ngày nào cậu ấy cũng chờ điện thoại, lúc nào cũng cầm điện thoại ngẩn người, tôi không biết trước đó hai người xảy ra chuyện gì, có thể cô cảm thấy tôi đáng khinh, nhưng lúc đó, tôi thực sự thích cậu ấy…”
Nguyễn Tịnh mỉm cười trào phúng: “Đáng tiếc cậu ấy lại quá lạnh lùng, đúng là một hòn đá thối tha, hoa trồng bao nhiêu năm cũng chẳng nở được. Có một lần tôi nhắc đến tên cô, cậu ấy giống như muốn đánh tôi vậy, nổi điên lên, bạn bè có khuyên can thế nào cũng không thèm để ý, đúng là không có lương tâm.”
Giang tùy chau mày, không nói gì cả.
“Quyết tuyệt như vậy cũng tốt, nhưng tôi cũng chẳng hối hận gì.” Nguyễn Tịnh thở dài một hơi, nói: “Sau này chắc không còn cơ hội gặp lại nữa, chuyện năm đó, tôi thực sự xin lỗi cô, ngoài ra không có gì khác. Tình cảm một khi xuất hiện liền rất khó kiểm soát, dù có xảy ra lần nữa, có lẽ tôi cũng sẽ làm như vậy thôi.”
“Nếu thực sự có thể quay lại lần nữa, tôi chắc chắn sẽ không cho cô cơ hội.” Giang Tùy đứng dậy: “Châu Trì không phải là người vô lương tâm, cũng không phải tảng đá gì cả, anh ấy chỉ không thích cô mà thôi. Tôi đi trước.”
Cô không đợi Nguyễn Tịnh trả lời, bước thẳng ra cửa.
Trên đường về khách sạn, Giang Tùy liền đổi vé tàu cao tốc, cô không đợi đến ngày hôm sau, đến tối lập tức trở về.
Tầm mười một rưỡi hơn, tàu về tới ga, Giang Tùy gọi một chiếc taxi, đưa em gái thực tập sinh về trước, sau đó mới về nhà.
Về đến cổng tiểu khu đã gần sáng, trời đang giăng nhẹ mưa phùn.
Giang Tùy nhanh chóng chạy vào thang máy, mở cửa nhà ra, phòng khách một mảnh tối om.
Cô bật đèn trong nhà, nhẹ nhàng đẩy vali hành lí cất đi, chẳng thèm dọn dẹp, liền cởi giày đi vào phòng ngủ. Cửa phòng không đóng, một chút ánh sáng nhẹ từ phòng khách le lói chiếu vào.
Người đàn ông nằm trên giường tựa như rất mệt, đã ngủ rất sâu, hơi thở nặng nề.
Giang Tùy cúi xuống, dựa theo ánh sáng nhàn nhạt nhìn anh một lúc lâu, lại cúi người hôn lên trán anh một cái, sau đó đứng dậy nhẹ nhàng đi vào phòng tắm.
Sợ đánh thức Châu Trì, cô tắm rửa rất nhanh, cỡ khoảng mười lăm phút, lúc quấn khăn chuẩn bị mặc quần áo, kéo cửa ra liền giật hết cả mình.
Cũng không biết anh tỉnh dậy từ lúc nào, dưới chân đi đôi tất len cô mới mua hồi tuần trước, đứng ngoài cửa phòng tắm, làn da trắng hơi tái đi làm nổi bật đôi môi đỏ, nhìn giống như một bức tranh.
Giang Tùy kinh ngạc: “Sao anh lại dậy rồi.”
Nhìn thấy Châu Trì đang đi tất chuẩn bị bước lên, cô liền nhanh chóng cản lại: “Anh đừng động, bên trong này ướt lắm.”
Cô kéo khăn tắm lên một chút, nhanh chóng bước qua chỗ anh.
“Em làm anh tỉnh à?”
Châu Trì không trả lời, vươn tay kéo cô ôm vào lòng.
Giang Tùy đẩy đẩy anh ra: “Em còn chưa lau người…”
Châu Trì càng ôm chặt hơn, khuôn mặt áp sát vào mái tóc ẩm ướt của cô: “Em về từ lúc nào thế, sao không nói với anh?”
“Nửa đêm mới về, còn bắt anh đi đón làm gì.”
“Nửa đêm thì làm sao? Giọng nói của anh mang theo chút ngái ngủ: “Nửa đêm mới càng phải đón, lần sau phải nói với anh.”
“Được rồi.” Giang Tùy đồng ý, nhỏ giọng nói: “Đợi lần sau nhất định sẽ báo anh, em phải mặc quần áo đã, còn phải…”
Lời còn chưa dứt, anh ngược lại đã ôm cô lên vai, trực tiếp bế vào phòng ngủ.
Nhiệt độ điều hòa trong nhà chỉnh rất cao, có hơi nóng nhẹ, Giang Tùy chỉ mặc một chiếc váy ngủ hai dây dài.
Cô nằm trên giường, mái tóc dài xõa bung ra, Châu Trì giúp cô sấy tóc xong, liền thành thục vươn tay cởi váy cô. Anh cởi rất lành nghề, chỉ một lát cơ thể trắng muốt của cô đã hiện ra trước mặt.
Tiếng mưa bên ngoài càng lúc càng lớn, hai người trong phòng càng lúc càng áp sát vào nhau, thanh âm thở dốc liên tục vang lên.
Lúc kết thúc, bên ngoài cũng đã đổ mưa tầm tã.
Giang Tùy rúc vào lồng ngực Châu Trì, bình ổn trở lại, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve mấy sợi râu lún phún trên cằm của anh: “Không cạo râu luôn này.”
“Mai cạo, chọc vào em à?”
Giọng anh càng lúc càng thấp xuống, khiến người cũng nóng lên.
Giang Tùy qua loa trả lời: “Không việc gì.”
Châu Trì kéo chăn phủ lên người cô, thì thầm: “Sao hôm nay đã về rồi?”
“Cho anh bất ngờ đấy.”
Anh liền cười một tiếng.
Đêm này là đêm giáng sinh năm 2016.
Giang Tùy nhỏ giọng thì thầm bên tai anh: “Châu Trì, anh đã mua quả bình an cho em chưa?”
“Mua rồi.”
Hết chương 72.