Thực ra, Giang Tùy chỉ tiện mồm hỏi một câu thôi, không ngờ anh lại mua thật, cô từ trong lòng anh ngẩng đầu dậy, khuôn mặt vẫn còn đỏ ửng nhìn anh mỉm cười: “Không lừa em đấy chứ?”
Châu Trì lại vò vò đầu cô giống như đứa trẻ, lông mày hơi nhướng lên: “Không thì bây giờ lấy cho em xem nhé.”
Giang Tùy lắc đầu, mỉm cười một cái, ánh mắt vô cùng dịu dàng: “Ngày mai em ăn vậy.”
Châu Trì ừm một tiếng.
Giang Tùy ngả đầu xuống, lại dựa vào cổ anh, một lúc liền nhẹ nhàng hôn lấy.
Châu Trì kéo cô sát vào lòng, hơi thở có chút nặng nề: “Hôm nay em…” Không để anh nói hết câu, Giang Tùy đã chồm dậy hôn xuống.
Không phải ảo giác, hôm nay cô thực sự rất nhiệt tình.
Châu Trì không thể kiềm chế, cơ thể lại tiếp tục nổi lên phản ứng.
Rõ ràng là vừa mới làm xong mà.
Một lúc sau, nụ hôn dừng lại, Giang Tùy men theo môi anh, cách một khoảng nhỏ, chăm chú nhìn vào mắt Châu Trì. Khuôn mặt anh bị cô nhìn nên hơi đỏ lên một chút, cả người đã nóng rực, thanh âm đè thấp lại hỏi cô: “Còn muốn à?”
“…” Giang Tùy không trả lời.
Muốn nhìn thấy cô gật đầu đúng là không dễ.
Cô không lắc đầu, đã là ngầm đồng ý rồi.
Châu Trì không nhịn được mỉm cười, lúc đầu chỉ hơi hơi nhếch môi, sau đó càng lúc ôm cô càng chặt, nụ cười đã kéo đến tận mang tai. Anh rất hạnh phúc.
“A Tùy, em đang muốn anh hả, có phải không?” Giọng nói khàn khàn, nhưng không giấu được niềm vui trong đó.
Khóe mắt Giang Tùy cũng nóng lên.
Lần này, cô nhỏ giọng trả lời một câu: “Phải, em rất muốn anh.”
Cũng không biết có phải câu nói này của cô đã khích lệ Châu Trì hay không, sau đó lần này anh giày vò cô lâu vô cùng, từ lúc dạo đầu, Giang Tùy đã cảm thấy anh không giống trước kia cho lắm, đến lúc chân chính làm, quả nhiên là càng mãnh liệt hơn, thay đổi tư thế giày vò đủ kiểu, đến cuối cùng Giang Tùy không thể kiên trì được nữa, đầu óc choáng váng hối thúc anh.
Cũng không biết đến tột cùng hai người làm đến mấy giờ, nhìn ra ngoài trời giống như đã gần sáng. Hai người đều không còn chút sức lực, ôm lấy nhau cùng thiếp đi.
Kết quả ngủ một phát đến quá trưa.
Lúc tỉnh dậy, Giang Tùy cảm thấy mơ mơ hồ hồ, bên ngoài trời nắng chói chang, vài tia nắng len lỏi qua rèm cửa sổ chiếu vào. Cô với lấy điện thoại nhìn một cái, còn tưởng mình hoa mắt, đã sắp hai giờ, điện thoại báo có mười hai cuộc gọi nhỡ, còn có một loạt tin nhắn thoại wechat, toàn bộ đều là của Tri Tri.
Hai tin mới nhất vừa chỉ được gửi cách đó năm phút.
“Em muốn báo cảnh sát rồi. Trời ơi có nhân tính không vậy, trời ơi ngày lễ đó, sao bắt em ở nhà như trẻ giữ nhà thế nàyyyyyy.”
“Có phải chị bỏ trốn đi theo cậu nhỏ của em rồi không a a a a a a a….”
Giang Tùy lập tức bị một tràng tiếng “a” này làm cho tỉnh ngủ.
Đúng rồi, hôm nay là Giáng sinh mà.
Hôm qua cô đã nói với Tri Tri sáng nay cô đi công tác về sớm, rồi cùng với Châu Trì đi sang bên đó luôn.
Nào biết đêm qua…
Quả nhiên, con người không thể tham hoan quá độ.
Giang Tùy vội vã nhắn tin trả lời, rất thành thật giải thích nguyên nhân: Chị ngủ quên mất.
Chưa đầy nửa phút sau đã có tin nhắn rep lại.
Tri Tri gửi sang một bức ảnh tự chế, một cậu bé hoạt hình thu lu ngồi trong góc nhà, bên dưới có hai dòng chữ.
“Trên đời này ai là người không có lương tâm nhất? Đáp: Là người cho mày leo cây.”
“Chết tâm rồi, đừng nói chuyện với em nữa.”
“…” Giang Tùy câm nín, chỉ có thể nhắn lại một câu: “Chị gọi cậu nhỏ em ngay đâu, một tiếng nữa chắc chắn tới.”
Sau đó liền gửi đến một icon nịnh hót kèm hai hồng bao đỏ.
Tri Tri nhanh chóng lụm hồng bao, nhưng vẫn còn gửi đến một icon giận dỗi, Giang Tùy mặc kệ chẳng thèm để ý đến cậu ta, bỏ điện thoại xuống.
Châu Trì gần đây chẳng mấy khi được ngủ lâu như vậy, lúc bị Giang Tùy đánh thức dậy, biểu cảm vô cùng mơ hồ, mí mắt hơi sưng lên, kéo lấy tay cô ôm qua đầu, mờ mịt nói: “Ngoan, năm phút thôi, cho anh ngủ thêm năm phút, đừng náo anh.”
“…”
Hồi năm lớp mười hai cũng vậy, có đôi khi được nghỉ, hai người rủ nhau lên căn gác nhỏ học bài, đến trưa anh buồn ngủ quá liền lăn ra ngủ, buổi chiều mỗi khi cô gọi anh dậy, anh cũng đều trưng ra cái bộ dáng như thế này, ngay cả từng câu nói cũng y chang nhau.
Mỗi lần như vậy, Giang Tùy lại mềm lòng, lần nào cũng để anh ngủ thêm một lúc.
Nhìn anh thế này lại giống như đang mơ, quay về cuộc sống trong quá khứ.
Giang Tùy thực sự không động anh nữa, đợi anh ngủ thêm năm phút rồi mới lại đưa tay lên vuốt tóc anh.
“Dậy nào.”
Vuốt chừng nửa phút, anh mới mơ màng mở mắt ra.
Giang Tùy: “Anh vẫn còn đang mơ đấy à?”
Châu Trì không nói gì, Giang Tùy tưởng anh vẫn chưa tỉnh táo, một lát sau anh mới khẽ mấp máy, đột nhiên mỉm cười với cô, ánh mắt vẫn còn dáng vẻ lười biếng: “Em đói chưa?”
Sau một giấc ngủ dài, giọng anh có chút từ tính, trầm thấp thu hút không nói thành lời.
Dáng vẻ thế này thật là muốn dụ người phạm tội.
Thấy Giang Tùy không nói gì, anh lại cười, ôm chặt lấy eo cô: “Nhìn anh đến ngốc rồi à?”
Giang Tùy bị anh ôm phát nhột, vai co lại nắm lấy tay anh: “Anh đoán xem mấy giờ rồi?”
“Mấy giờ?” Anh không để ý hỏi.
Giang Tùy giơ hai ngón tay lên: “Tri Tri nó sắp phát điên lên rồi kìa.”
Lông mày anh hơi nhướng lên, cười một tiếng: “Kệ xác nó.”
“Em nói với nó một tiếng nữa sẽ tới rồi.” Giang Tùy nói: “Điện thoại anh đâu?”
Giang Tùy đoán điện thoại của anh kiểu gì cũng có vài chục cuộc gọi nhỡ kèm chục cái tin nhắn thoại của Tri Tri cho mà xem.
Châu Trì quay người lại, với điện thoại trên đầu giường đưa cho cô.
“… Em xem được không?”
“Ừ.” Điện thoại của anh cũng chẳng có cái gì mà cô không thể nhìn.
“Mật khẩu?”
Châu Trì không trả lời, hơi nhướng mày, giống như kiểu “em biết thừa rồi mà còn hỏi à?”
Giang Tùy hơi ngẩn ra. Cô cúi xuống, bấm thử 942020
Màn hình đã được mở khóa.
Đây là mật khẩu mà trước kia hai người từng dùng, là Giang Tùy nghĩ ra, dãy số có ý nghĩa: “Chính là yêu em/anh, yêu em/anh”, sau đó liền ghép thêm tên của hai người vào, ví dụ, mật khẩu email của Giang Tùy là jiang942020, của Châu Trì là zc942020.
(Dãy 942020, đọc là 九四儿零儿零 - Jiǔsì er líng er líng, còn câu kia là 就是爱你爱你 - Jiùshì ài nǐ ài nǐ,ở đây dùng từ đồng âm.)
Giang Tùy có chút ngạc nhiên, không ngờ anh vẫn còn dùng nó. Cô ngẩng đầu nhìn anh: “Sao anh vẫn dùng cái này?”
“Quen rồi.” Châu Trì đáp.
Giang Tùy nhìn nhìn, chỉ có một cuộc gọi nhỡ, wechat cũng có tin nhắn, nhưng cũng chỉ có hai tin.
Xem ra, trước mặt anh, Tri Tri vẫn không dám lộng hành.
Giang Tùy đóng giao diện chat, nhìn xuống bên dưới cuộc trò chuyện của Tri Tri chính là cuộc trò chuyện của cô, không biết anh đã đổi tên hiển thị của cô từ bao giờ, không để cả họ tên của cô nữa, mà sửa thành “A Tùy” rồi.
Giang Tùy tình cờ kéo xuống, danh sách cuộc trò chuyện của anh không ít, nhưng nhìn avatar và tên thì hầu như đều là con trai, chắc đều là chuyện công việc.
Châu Trì dán sát lại gần, thấp giọng hỏi: “Tra được cái gì rồi?”
Giang Tùy nói: “Tác phong rất tốt, không có gì bất thường.” Sau đó cô tắt đi, trả điện thoại lại cho anh: “Nhanh nào, anh mau rời giường đi.”
Nếu còn cứ dây dưa trên giường mãi thế này, sợ sẽ đến tối mất.
Giang Tùy lách khỏi vòng tay anh, lấy quần áo mặc vào: “Tri Tri mắng chết em mất.”
“Nó dám à?” Tuy Châu Trì nói vậy, nhưng anh vẫn đứng dậy, cả người khỏa thân, đủng đỉnh nhặt quần lót trên đầu giường chậm rãi mặc vào.
Hai người mặc quần áo xong, gần như đồng thời vào phòng tắm, đứng trước bồn rửa đánh răng.
Rõ ràng đã là buổi chiều, lại bị bọn họ làm cho có vẻ giống như bận rộn buổi sáng sớm.
Cũng may, phòng tắm nhà anh đủ lớn, hai người cũng không phải chen chúc chật chội.
Giang Tùy lấy lọ dưỡng ẩm thoa lên da, Châu Trì đang cạo râu bên cạnh, âm thanh dao cạo râu phát ra không quá ồn ào, nhưng lại khiến cho không gian vô cùng sống động.
Giang Tùy vừa tập trung vỗ vỗ để kem thấm lên mặt, vừa liếc nhìn người đàn ông trong gương, lúc này cô có một cảm giác vừa đặc biệt vừa tuyệt vời. Có lẽ, những khoảng khắc bình phàm nhất cũng chính là những khoảnh khắc ái muội nhất, nếu mỗi ngày có thể cùng nhau trải qua những phút giây như thế này, cũng đủ rồi.
Ba giờ rưỡi chiều.
Tri Tri cuối cùng cũng chờ được hai cái người không có lương tâm này tới. Vốn dĩ ban đầu còn đang tức giận, kết quả nhận được quà giáng sinh từ tay Giang Tùy, liền ngậm mồm không hé răng gì nữa.
“Ây ui, chị yêu quý của em càng ngày càng tuyệt vời thế vậy, ánh mắt chọn quà cũng sao mà tinh tế.”
Giang Tùy đang ở trong phòng bếp giúp dì Đào gói sủi cảo, Tri Tri giống như ông cố nội, đeo đồng hồ mới nhàn nhã lượn tới lượn lui trong phòng, thi thoảng lại dính đến bên cạnh Giang Tùy, cợt nhả trêu ngươi: “Chị, chị cứ tiếp tục phát huy như thế này nhá, em tuyệt đối sẽ yêu thương chị năm trăm năm.”
Giang Tùy: …
Thật ra, Tri Tri nói mấy câu này cũng chẳng có ý gì, thế nhưng lại đạp vào đuôi của người nào đó, thế nên dĩ nhiên không có kết cục tốt đẹp.
Châu Trì dứt khoát không lưu tình, xách tai cậu tống cổ ra khỏi bếp.
Dì Đào đang nhặt rau, vừa cười vừa lắc đầu: “Người lớn cả rồi, chấp nhau làm cái gì.”
Trong lòng Giang Tùy cũng phụ họa theo: Còn không phải đều nói cháu ngoại giống cậu, sao hai cái người này chẳng hề giống nhau tí nào nhỉ, cứ như đối thủ một sống một còn.
Gói sủi cảo mất rất nhiều thời gian, nhưng kết quả thật khiến người ta thỏa mãn, đồ ăn chất đầy tủ lạnh. Những năm này, dì Đào vẫn duy trì thói quen cũ, không thích sủi cảo làm sẵn bán bên ngoài, vỏ hay là nhân đều phải tự làm lấy, mỗi lần cũng gói rất nhiều, còn muốn Giang Tùy mang về ăn dần nữa.
Thật chẳng dễ gì mới có một ngày cả ba thanh niên cùng ở nhà, dì Đào làm đầy một bàn đồ ăn vô cùng phong phú.
Giang Tùy ăn xong, buổi tối xuống bếp giúp dì Đào thu dọn các thứ, xong xuôi quay trở lại phòng khách, liền thấy Tri Tri một mình vắt vẻo trên sofa xem ti vi.
Châu Trì không ở đó.
Giang Tùy đi qua ngồi xuống: “Cậu em lên lầu rồi à?”
“Vầng.” Tri Tri nói: “Người ta công việc bộn bề, nghe điện thoại xong là đi lên rồi, thần thần bí bí cứ như chiện quốc gia đại sự vậy.”
Giang Tùy vốn tưởng công việc của Châu Trì có vấn đề gì, cũng không nghĩ nhiều, đẩy đẩy Tri Tri qua một bên: “Xích qua một tí.”
Tri Tri nhấc mông xích qua một bên, nhường chỗ cho cô.
Giang Tùy cũng ngồi xuống sofa, kéo tấm chăn bên cạnh lại đắp lên chân, thoải mái tựa lưng ra phía sau, liền nghe Tri Tri á lên một tiếng.
Giang Tùy quay đầu lại nhìn.
Tri Tri móc được một cái hộp nhỏ màu đỏ từ dưới mông lên.
Hai mắt cậu mở lớn, còn đang tưởng là ám khí gì làm tổn thương mông của mình, hóa ra lại là một hộp nhẫn.
“…Của ai đây?”
Giang Tùy lắc đầu.
Hai chị em giương mắt nhìn nhau.
Tri Tri: “Cậu em vừa mới ngồi ở đây xong… a đậu má.” Cậu lập tức phản ứng ngay, vô cùng kích động: “Cái này, chời đậu má là muốn cầu hôn sao?”
Vừa dứt lời được mấy giây, Giang Tùy hãy còn đang sững sờ, cậu đã nghe thấy âm thanh mở cửa trên lầu, liền lập tức ngậm miệng, nhanh chóng nhét hộp nhẫn vào túi quần, mắt chớp chớp vô tội nhìn Giang Tùy.
Không lâu sau, Châu Trì đi xuống.
Nhìn thoáng qua hai chị em không có gì bất thường vẫn ngồi trên sofa chăm chú xem ti vi, không lọt bất cứ sơ hở nào, thế nhưng tim đang đập bình bịch trong lồng ngực, ấp ủ âm
mưu.
Châu Trì đi qua nhưng không ngồi xuống, hai mắt liếc liếc xung quanh tựa như đang tìm kiếm cái gì đó.
Giang Tùy có chút khẩn trương ngước lên nhìn anh.
Thế nhưng tên nhóc Tri Tri ngồi bên cạnh giống như đang xem một vở hài kịch vô cùng buồn cười, giống như đã báo được mối thù lớn, điên cuồng oán thầm: “Cho đáng đời này, cầu hôn mà còn làm mất nhẫn, cháu đây chống mắt xem cậu làm thế nào hê hê...”
Nhìn Châu Trì cứ đứng đực ở đấy, Giang Tùy nhịn không được mở mồm: “Sao thế?”
Anh lắc đầu, giọng nói vẫn rất bình tĩnh: “Không có gì, anh ra xe lấy đồ chút.” Sau đó liền quay người bước ra xe đang đỗ ngoài sân.
Ngay lúc Châu Trì bước ra, Tri Tri đã không nhịn được hùng hục cười: “Hahahahaha, hoảng rồi, hoảng rồi, chắc chắn là đi ra xe tìm rồi, hahahahaha!!!”
Cậu cười vô cùng khoa trương, Giang Tùy đợi cậu cười xong, quay sang lườm: “Đưa đây cho chị.”
“Hả, đưa chị làm gì?” Tri Tri nhướng mày: “Đàn ông con trai cầu hôn là muốn chị kinh hỷ, giờ nếu nhẫn này đến tay chị trước rồi, thì còn gì là bất ngờ nữa, cậu ấy sẽ buồn lắm đấy em nói cho chị biết nha! Em đây là đang giúp cậu ý, chị muốn cậu em buồn à?” Cậu cười càng lúc càng ngặt nghẽo, càng nghĩ càng thấy vui: “Em còn đợi biểu hiện tí nữa của cậu ấy nữa kìa, y như vừa bị mất mấy tỷ vậy, lại còn phải giả vờ ông đây rất ổn nữa, nhịn chết cậu ấy đi hahahahahahahaha thật con mẹ nó sung sướng quáaaaaaaaa!”
Giang Tùy cạn lời: “Trêu cậu em vậy em vui lắm hả?”
Thấy cô thật sự muốn nổi giận, Tri Tri mới thu liễm lại, vẫn còn không muốn đưa: “Ấy sao thế, giận em hay sao?”
Giang Tùy nhíu mày: “Em có đưa không?”
“Rồi rồi rồi, dữ thế làm gì chứ.” Tri Tri gãi gãi mũi, không tình nguyện nhăn nhó: “Đưa thì đưa, dù sao thì trước sau gì chả là của chị, em có cướp mất của chị đâu mà.”
Nói xong liền móc chiếc hộp trong túi quần ra, đưa cho Giang Tùy.
Ánh đèn ngoài sân mờ mờ ảo ảo.
Châu Trì mở đèn trong xe lên, cúi người lọ mọ tìm xung quanh ghế lái, ghế phó lái cũng nhỏm sang tìm nhưng không thấy. Anh nhăn mày, cố gắng nghĩ một lần nữa, rõ ràng chắc chắn hôm nay trước lúc đi ra ngoài đã bỏ vào túi quần rồi. Đi đâu mà mất được?
Anh lấy điện thoại ra nhìn đồng hồ, đã gần tám giờ rồi.
Có lẽ không tìm thấy rồi.
Giang Tùy men dọc theo lối đi đi ra, thấy anh đang dựa vào cánh cửa xe. Cô đến gần, đứng cách anh hai bước, gọi: “Châu Trì.”
Anh quay đầu, một nửa khuôn mặt chìm trong bóng tối.
“Sao em lại ra đây rồi?” Anh hỏi.
Hộp nhỏ vẫn còn trong tay mình, Giang Tùy có chút khẩn trương không nói thành lời: “Anh lấy đồ gì vậy, sao còn chưa đi vào?”
Châu Trì không trả lời, nhìn cô hai cái, đột nhiên đứng thẳng dậy: “A Tùy, em vào trước đi, anh ra ngoài một chuyến.”
Giang Tùy ngẩn người: “Ra ngoài làm gì.”
“Mua ít đồ, anh về liền.”
Anh mở cửa xe chuẩn bị ngồi vào, trái tim Giang Tùy đập nhanh một nhịp, không nghĩ nhiều nữa, tiến lên trước kéo tay anh.
“Không phải mua nữa.”
Cô nhét hộp nhẫn vào tay anh.
Châu Trì sững sờ, quay đầu lại.
“Tri Tri nhặt được ở sofa, vừa rồi cố ý giấu anh.” Giang Tùy chăm chú nhìn anh, nhẹ nhàng giải thích một câu.
Một cơn gió thổi tới, bóng cây xào xạc lắc lư, ánh sáng cũng đong đưa theo gió.
Châu Trì liếm môi, lặng lẽ nhìn cô vài giây, lại cúi đầu nhìn chiếc hộp nhỏ trong tay mình, đột nhiên mỉm cười: “Em biết rồi à?”
“Ừm.”
“Anh muốn kết hôn.”
Ngón tay Giang Tùy đều căng thẳng đến bấm chặt vào nhau, hơi hơi gật đầu: “Ừm.”
Tầm mắt anh dừng lại trên người cô, thanh âm đè thấp xuống, lặng lẽ thở phào: “Không ngờ lại bị như thế này, thật ra, anh ở trên lầu chuẩn bị phòng rồi, hoa, bóng bay các thứ các thứ… có phải rất tầm thường không?”
Trong mắt Giang Tùy lóe lên một chút kinh ngạc, lắc đầu: “Anh chuẩn bị từ bao giờ vậy?”
“Tối qua anh có về đây.” Anh hơi cúi người xuống, ý cười trong mắt như có như không: “Vừa rồi lúc em ngồi gói sủi cảo, anh có lên trên thổi bóng bay, còn làm vỡ vài quả…”
“Phải không?” Giang Tùy cũng mỉm cười, nhịp tim đập càng lúc càng nhanh, khuôn mặt hơi nóng lên: “Em không biết.”
Châu Trì ừm một tiếng, bước hai bước tới gần, nụ cười trên mặt có hơi chút tự ti: “Nếu như anh không làm mất nhẫn, thì chắc em cũng kinh hỷ mà, đúng không?”
Anh đứng rất gần, khuôn mặt tranh tối tranh sáng có chút lúng túng.
Giang Tùy không nói gì.
Châu Trì cúi đầu, cũng không dây dưa nữa, trực tiếp mở hộp nhẫn ra: “Giang Tùy, anh yêu em, anh muốn cùng em kết hôn, muốn dành quãng đời còn lại cùng em bên nhau.”
Ánh mắt anh rất chuyên chú, giọng nói cũng đè thấp xuống, vô cùng trang nghiêm.
Một cơn gió khẽ thổi tới, Giang Tùy nhìn anh, khóe mắt cùng trái tim đều nóng lên một chút.
Châu Trì cũng không nói thêm lời nào khác, lấy nhẫn từ trong hộp ra, đầu gối khẽ khuỵu xuống, lúc anh định quỳ, Giang Tùy liền ôm lấy anh: “Không cần quỳ, Châu Trì.”
Khuôn mặt cô chôn sâu trong cổ anh, khóe mắt đã ướt đẫm: “Chúng ta kết hôn đi.”
Châu Trì siết chặt cô vào lòng.
Dường như Giang Tùy nghe thấy tiếng cười của anh, hòa lẫn trong tiếng gió, âm thanh có chút mơ hồ.
Qua một lúc, cảm thấy Châu Trì kéo tay cô ra, khẽ lồng chiếc nhẫn vào.
Hai người cứ như vậy đứng ôm nhau một lúc lâu.
Trên sân thượng lầu hai, cẩu độc thân Tri Tri lấp ló rình mò, đợi cả nửa ngày lại không thấy có động tĩnh gì nữa, cuối cùng mất hết cả kiên nhẫn, hét um lên: “Này, cháu nói hai vị, cháu sắp lạnh chết rồi, hai vị ôm đủ chưa, mau hôn đi nào…”
…
Chẳng ai để ý đến.
Một cơn gió lạnh thổi mạnh tới, cậu nhất thời rùng mình: “Đệt, muốn đóng băng cả nước tiểu ông đây rồi.”
Nhưng mà, để xem kịch hay thì sẽ bất chấp hết thảy.
Tri Tri vẫn như cũ đứng yên trên sân thượng, mắt nhìn chăm chú vào chị và cậu nhỏ mình đang ở bên dưới, bắt đầu suy nghĩ vài vấn đề nan giải: Đợi hai người kết hôn rồi, sinh con xong, thì mình sẽ trở thành cậu nhỏ hay trở thành anh họ đây…
Vừa nghĩ đến cái này, não liền xoắn lại một hồi, sau đó nhìn tới hai người bên dưới cũng đã buông tay nhau ra, và rồi dưới ánh sáng mờ ảo, cuối cùng cũng hôn nhau rồi.
Tri Tri xuýt xoa trong miệng.
Được rồi, nhân sinh viên mãn rồi.
Châu Trì cùng Giang Tùy cuối tháng đó đi lấy giấy chứng nhận kết hôn.
Chính xác mà nói, đó cũng là ngày cuối cùng của năm đó, 31 tháng 12.
Ngày hôm đó là thứ hai, mọi người chắc không muốn kéo tới qua năm mới, cho nên rất nhiều người cũng đến đăng ký. Mặc dù hai người đã quyết định hôm nay tới, nhưng buổi sáng hôm đó, Giang Tùy lại có một cuộc họp khẩn cấp phải lên công ty, lúc đến ủy ban thì đã không còn sớm, phía trước vẫn đang xếp một hàng dài.
Cũng may hai người đều từ công ty tới, ăn mặc cũng rất nghiêm túc, cho nên không cần mất thời gian đổi đồ. Trong quá trình xếp hàng chờ đợi, Giang Tùy tranh thủ trang điểm sơ qua.
Châu Trì giúp cô giữ gương nhỏ, Giang Tùy soi gương, tỉ mỉ tô son, kẻ lông mày, cô trang điểm từ từ chậm rãi, Châu Trì cũng không hối thúc kiên nhẫn quan sát cô làm.
Tâm tình anh hôm nay vô cùng tốt.
Thi thoảng Giang Tùy ngẩng đầu lên hỏi anh: “Thế này được chưa anh?”
“Ừm, rất đẹp.”
Bên kia có một cặp đôi nhìn sang chỗ họ, người phụ nữa khẽ huých người đàn ông: “Anh nhìn xem chồng nhà người ta kìa.”
Người đàn ông che miệng ho hai tiếng: “Thế em cũng nhìn vợ nhà người ta đi.”
Giang Tùy khẽ mỉm cười, ngước mắt lên cũng thấy Châu Trì đang nhếch miệng, đuôi mắt cũng cong lên.
Giang Tùy suỵt môi nói với anh một câu: “Anh đừng cười nữa, về nhà rồi cười, người ta nhìn kia kìa.”
Anh mặc lệ, vẫn cười y như cũ.
“…” Giang Tùy không nhìn anh nữa, cúi đầu tiếp tục soi gương.
Châu Trì thấp giọng nói: “Giang tiểu thư, đẹp lắm rồi.”
Đợi một lúc sau, mới đến lượt bọn họ, thực ra quá trình này cũng không mấy phức tạp, chẳng mất bao nhiêu thời gian. Đến trước giờ ăn trưa, hai người đã lĩnh được cuốn sổ đỏ rực mới cứng.
Đi ra khỏi cục dân chính, cảm giác so với lúc đến đây đã không giống nhau, thời điểm đó là háo hức và mong đợi, còn bây giờ lại có nhiều tư vị khác, cảm thấy trong lòng một mảnh vô cùng phức tạp.
Ngồi vào trong xe, hai người không chạy ngay lập tức, mà bình tĩnh lại nhìn nhau, sau đó lại cùng nhau mỉm cười.
Châu Trì kéo tay Giang Tùy, khuôn mặt ép sát tới.
Giang Tùy hơi né tránh một chút, môi sượt qua má anh.
Cô nhỏ giọng nói: “Dính son đó.”
“Anh ăn giúp em.”
“… Đừng mà.”
“Vậy gọi anh một tiếng đi.”
“Châu Trì.”
“Không phải.”
“…”
Đợi qua vài giây, cô ghé miệng vào tai anh thì thầm: “Chồng ơi.”
“Ơi.” Anh đáp một tiếng, cổ họng khẽ động, mang theo một nụ cười, cuối cùng vẫn kéo cô vào lòng, nhẹ nhàng xoa đầu cô.
…
Chiếc xe chạy ra khỏi bãi đậu xe, tiến tới con đường rộng phía trước.
Sau ngày hôm nay, một năm mới lại bắt đầu.
Toàn văn hoàn.