Thẩm thị hít sâu một hơi, sự hoảng sợ tràn ngập trong mắt nàng ta.Nhóm nha dịch lúc đầu vốn không hề hoài nghi Thẩm thị nghe vậy mà cũng mở to mắt, ánh mắt nhìn về phía Trầm thị ngoại trừ không thể tin, còn có thêm nỗi khiếp sợ.“Cuối cùng, không nói đến vết thương.
Ngươi nói chuyện rõ ràng là không ăn khớp.
Khi đại nhân hỏi ngươi vết thương trên tay và cánh tay là do đâu mà có, câu trả lời của ngươi vừa nghe đã biết là bịa đặt từ trước, hiển nhiên là có vấn đề.”Ngô Vi lấy lại bình tĩnh sau sự khiếp sợ vừa rồi, hỏi: “Lời nói của nàng ta có vấn đề gì vậy?” Hắn nghe thấy ổn mà?Phong Thượng Thượng hỏi ngược lại hắn: “Nếu như ngài là Thẩm thị, bị mèo cào phải, ta hỏi ngài vết thương trên cánh tay là do đâu mà có, ngài sẽ trả lời như thế nào?”Ngô Vi tưởng tượng mình là Thẩm thị, lập tức trả lời: “Là do một con mèo cào.
Chiều hôm qua khi trở về nhà ta nhìn thấy một con mèo ăn vụng, lúc xua đuổi nó nên bị nó cào phải.”“Đúng vậy, đây mới là là câu trả lời của một người bình thường.” Phong Thượng Thượng chỉ vào Thẩm thị: “Ngài nhớ lại câu trả lời của nàng ta xem, thay vì trả lời điểm quan trọng nhất, nàng ta lại mô tả chi tiết theo trình tự thời gian chiều hôm qua từ ngoài đồng về đến nhà rồi gặp phải con mèo hoang như thế nào v.v..
Tuy nghe có vẻ hoàn chỉnh nhưng không hề bình thường, chứng tỏ nàng ta đang nói dối.”Dù sao cũng đã nói đến đây, Phong Thượng Thượng dứt khoát cẩn thận giải thích loại vấn đề tâm lý này: “Người bình thường khi bị người khác hỏi, nhất định sẽ trả lời câu hỏi theo bản năng, ví dụ như hỏi ngươi ăn cơm chưa, ngươi nhất định là trả lời ‘ăn rồi’ hoặc ‘chưa ăn’, sau đó mới nói đến chuyện khác, chứ không phải trả lời rằng ‘Buổi sáng ta ra đồng bận rộn làm việc, chờ sau khi nhổ cỏ xong mới về nhà, đến lúc về nhà phát hiện trong nồi không có cơm, sau đó ta bèn đi nấu cơm, chờ cơm chín xong là có thể ăn cơm’.”“Hơn nữa, lúc một người nhớ lại, có đôi khi ngôn ngữ sẽ hơi lộn xộn, đặc biệt là khi tâm trạng không ổn định, nhưng câu trả lời của Thẩm thị hoàn toàn theo trình tự thời gian, không bỏ sót một mắt xích nào, như thể đã nghĩ ra từ trước vậy.
Có những lúc ngươi càng nói nhiều, ngược lại càng sẽ thể hiện bản thân đang nói dối để che đậy điều gì đó, đang cố gắng làm cho người khác tin tưởng vào biểu hiện của ngươi.”Đám người nha dịch nghe được đều trợn mắt.
Đây là lần đầu tiên bọn họ nghe được luận điệu này, nhưng ngẫm lại lại cảm thấy vô cùng có lý.
Ví dụ như lời Thẩm thị nói khi nãy, rõ ràng lúc nghe không cảm thấy có chỗ nào không đúng, nhưng bây giờ nghe Phong Thượng Thượng phân tích như thế, lập tức cảm thấy có gì đó sai sai.Đúng vậy, chỉ cần trả lời rằng bản thân đã bị một con mèo cào là