Năm năm
Thời gian trôi qua thật nhanh, mới đó mà năm năm vội vã đã trôi qua. Đảo mắt, lại là một năm mới.
Chiết Lâu Tây Thành là nơi nổi danh nhất chiêu mộ anh hùng trong Châu Thành. Phàm là nhân vật có máu mặt ở Nam Hạ đều mong muốn tới nơi này vung tiền như rác, uống mấy chén rượu thưởng thức dung mạo xinh đẹp của ca kỹ nơi này . Sau đó lưu lại giai thoại của mình, truyền tụng hậu thế.
Đương nhiên, Ngũ công tử Thương Lạc cũng muốn làm như vậy, nhưng thúc phụ Ngự Sử đại nhân của hắn thật sự không ưa gì hành vi của hắn. Dùng cái ria mép cắt sửa chỉnh tề, y quan thẳng tắp, toàn bộ toát lên vẻ chính khí của Ngự Sử Đại Nhân. Đối với hành vi của hắn là một loại sỉ nhục, thật sự là làm mất mặt Đại Hạ.
Kết quả sáng nay lên triều, Ngự sử đại thúc của hắn tố hắn một quyển. Làm cho Ngũ công tử, Ấy không, bây giờ phải gọi là Tần Vương phủ tương đối đau đầu. Vì vậy, mặc dù đang ngắm nhìn vũ đạo tuyệt đẹp, hắn vẫn chống tay nâng quai hàm hình thành tư thế chữ "bát"
"Aizz. . . . . ." Bây giờ là thời cuộc hỗn loạn rồi, Tần Vương đang nằm trong khuê các lặng lẽ thở dài, ai oán xót thương bản thân mình.
Ngồi bên cạnh hắn làm một vị công tử áo gấm đang nhấp môi uống rượu, ánh mắt liếc sang nhìn hắn hỏi, "Làm sao ?"
Người ở bốn phía đều đem tầm mắt rơi trên người bọn họ, tuy rằng ca vũ vẫn đang tiếp tục, nhưng dường như người nghe cũng không chú ý tới.
Tần vương Thương Lạc nâng cằm hướng về người vừa lên tiếng kia nhìn một chút, "Thùy Nhị ca, ta còn cam tâm tình nguyện ngồi đây nghe ngươi nói chuyện. Có thể ngồi đây nói chuyện với ngươi còn hơn gấp ngàn lần nghe cô nương kia hát, nào giống như Ngự Sử kia a. Hắn nói lời nào, lời ấy chẳng hay ho chút nào, om sòm."
Ngồi bên cạnh hắn chính là Bách Lý Dực, đang mặc trên mình cẩm phục màu trắng của Vương gia, dùng dây màu đỏ cột tóc. Thân hình ngồi thẳng trên ghế, cả người rất có vẻ như rất yếu đuối, lại tự như toát lên một vẻ kiên cường. Mấy năm qua, khuôn mặt nàng càng ngày càng thêm đẹp động lòng người. Nếu như không phải người này so với Tần vương Thương Lạc còn cao hơn nửa cái đầu, cùng với võ nghệ không kém ai, còn suốt ngày từ Vương phủ đi tới các nơi trăng hoa thưởng nguyệt, hẳn là quý tộc vương triều Nam Hạ cũng hoài nghi có phải nam tử hay không.
Cũng may, ở Nam Hạ cũng không phải chưa từng sinh ra nam tử như vậy, so với hắn còn kiều mị hơn nhiều. Cũng tỷ như Linh Tê công tử rất được sủng ái của tiên đế. Năm đó là phong hoa tuyệt đại của Châu Thành a, nghe người ta nói, chỉ cần nhìn thấy hắn liền tùy xuống dưới chân hắn. Hiển nhiên, bây giờ Bách Lý Dực cũng có chiều hướng này.
Châu Thành là nơi phi thường coi trọng nhan sắc bên ngoài, bởi vì hoàng đình Nam Hạ đều có tướng mạo tương đối đẹp, mà tướng mạo các vị quý tộc tương tối đẹp. Cho nên nói, nếu như ngoại hình ngươi ổn, ở Châu Thành sẽ có rất nhiều cơ hội cho ngươi. Châu Thành quả nhiên là địa phương coi trọng vẻ bề ngoài a.
Vẻ ngoài của Bách Lý Dực nhất định là niềm mơ ước của nhiều người. Đương nhiên, tuy rằng có rất nhiều người thật sự thưởng thức, nhưng có có không ít người có tâm tư bỉ ổi. Những thứ xinh đẹp, bất kể là nam nữ, đối với người có vẻ ngoài đẹp như thế đều có tư tưởng muốn chiếm giữ. Nhưng xét tới thân phận của Bách Lý Dực, vẫn chưa có người nào dám manh động.
Nàng đang tự rót rượu cho mình, một tay cầm vò rượu, một tay cầm chén rượu, ngón tay thon dài trắng nõn. Rượu chảy thành một sợi dài tụ họp trong chén, gò má nàng phản chiếu trong chén rượu, ánh đèn màu đỏ càng tô hồng lên làn da trắng nõn của nàng, càng làm tăng thêm mấy phần kiều diễm. Nhìn hàng loạt động tác động lòng người của nàng, làm cho không ít người nuốt nuốt mấy ngụm nước bọt, sau đó cuống quýt cầm lên chén trà vội vã uống.
Chén trà va chạm vào nhau tạo thành tiếng truyền tới tai Tần Vương, hắn đảo mắt liếc nhìn mấy người đang hoản loạn kia, phát hiện là một đám bạn cũ, liền cười khinh bỉ một tiếng, sau đó lên tiếng, "Mấy người các ngươi thật là không có tiền đồ, cũng không phải chưa từng thấy, làm sao lại biến thành bộ dạng này ? Thật sự là mất mặt, mấy người......"
Mấy người kia bị nói cũng thành quen, sau khi uống trà xong đáp lời, "Bộ dạng của Đại Vương quả thật là tuyệt sắc, không thể trách chúng ta động tâm tư." Hắn tính vỗn luôn thẳng thắn, chỉ có người nghe là không thoải mái.
Tần vương vỗ bàn một cái, tức giận nói, "Nói cho mấy người các ngươi biết, thu lại tâm tư của các ngươi đi, Thùy Nhị ca là ai mà các ngươi dám có ý đồ với nàng." Lời này của hắn cũng không biết là đã nói bao nhiêu lần, mọi người nghe xong lại coi như không nghe thấy, haha cười nói một chút. Có mấy người mới tới còn không hiểu tình hình, nghe xong câu nói chỉ trợn mắt ngoác mồm, sau đó hai mắt nhìn nhau, trao đổi tầm mắt một phen, Xem, này nhất định là hiểu lầm rồi.
Người trong cuộc như Bách Lý Dực lại tỏ vẻ không quan tâm chút nào, chỉ lắc chén rượu, hướng lên cạn sạch. Tóc dài được buộc chặt theo hàng loạt động tác của nàng tạo thành đường vòng cung đẹp đẽ. Đông tác này của nàng lại khiến cho người ta ngắm nhìn đến trợn tròn mắt. Nàng uống xong chén rượu kia, bên môi còn vương giọt rượu, ở dưới ánh đèn hiện ra ánh sáng trong trẻo, sóng mắt có lưu quang chuyển động, cả người toát lên vẻ tuyệt diễm.
Bách Lý Dực hướng Tần vương Thương Lạc nhíu mày, âm thanh trước sau vẫn lạnh nhạt, "Ngự sử lại kết tội ngươi cái gì?"
Ở chung năm năm, Thương Lạc đối với bộ dạng này của nàng vẫn chưa có sức đề kháng. Nghe Bách Lý Dực nói như vậy, hình tượng soái ca của hắn liền xụp đổ, hoàn toàn không còn khí thế như vừa nãy .
Một nhân sĩ biết chuyện cấp tốc lên tiếng, "Còn có thể là cái gì, không phải là nói Ngũ công tử không nên đến nơi trăng hoa này chứ ? Có điều, hiện nay lại thêm một...." Hắn trước đây cùng chơi với Thương Lạc, bây giờ Thương Lạc được phong vương, hắn vẫn theo thói quen ngày xưa gọi hắn là Ngũ công tử.
Mọi người nhìn hắn khó hiểu, hắn đem tầm mắt chuyển tới trên người Bách Lý Dực, Bách Lý Dực nhíu nhíu mày, ra hiệu hắn nói tiếp. Nhân sĩ biết ý hắng giọng một cái, thỏa mãn kì quái trong lòng mọi người nói, "Vậy ta nói a, ta nghe một vị công công hầu bên cạnh Hoàng Đế nói, ngày hôm qua vị Ngự Sử kia ở trên triều nêu tội hắn, còn thêm một cái, Tần Vương cùng Thụy Vương hình như có đoạn tụ*(ý nói yêu nhau). Lúc đó vị công công kia còn hỏi ta, có phải có chuyện như thế không ? .........Chà Chà."
"Phụt........." Mọi người lặng yên. Từng người ở trong lòng nhổ nước bọt Ngự sử, ngài đã sớm đem việc này báo cáo rồi.....
Tần vương ai oán, hắn ai oán nhìn Bách Lý Dực, lại ai oán thở dài một hơi, "Aizzz, cũng không phải sao. Sau khi hạ triều, phụ thân liền đem ta gọi vào Kiến Chương Cung, ta cũng hiểu được vị Ngự Sử này còn chưa nói hết chuyện a. Aizzz, đoạn tụ a, ta ngược lại thật muốn, chỉ có Thùy Nhị ca là không muốn a.........Quả thật là buồn chết ta." Hắn làm vẻ mặt này, quả nhiên là làm trò cho mọi người. Mọi người không chút khách khí cười ha ha.
Hắn bỗng nhiên ngồi thẳng người, sau đó nắm lấy tay Bách Lý Dực, ánh mắt chan chứa nhìn nàng, "Không bằng, Nhị ca liền muốn thiếp đi. . . . . ." Nói xong còn một mặt e thẹn. Mọi người nhìn hắn trợn mắt ngoác mồm.
Bách Lý Dực chỉ rút tay ra khỏi tay hắn, "Thảo nào Ngự Sử muốn kết tội ngươi, ngươi nên hảo hảo khiêm tốn chút đi." Mặt nàng không cảm xúc, giọng nói thì làm cho người ta thấy lạnh.
Tần vương Thương Lạc thì lại một mặt ủ rũ, giả vờ ai thán, "Aizzz, thiếp