Lãm Nguyệt các.
Lúc Bách Lý Dực trở về vương phủ, mọi nhà đã sớm tắt hết đèn đuốc. Ánh đèn ở Vương phủ vẫn còn chiếu sáng, các thị nữ đi theo phía sau Bách Lý Dực, thấp giọng cung kính hỏi dò, "Đại Vương, tối nay ngài ngủ ở phòng của tiểu thư nào ?"
Hành lang dài thật dài được đèn đuốc chiếu sáng. Đi ở hành lang dài đằng đẵng như vậy không khỏi có chút tịch mịch. Bách Lý Dực nghe thấy câu hỏi của người phía sau, dừng bước chân lại, "Không cần." Nàng nghĩ một hồi, lại tiêm thêm một câu, "Bảo các nàng nghỉ ngơi sớm đi, không cần chờ ta."
Dứt lời, bước chân lại hướng phòng ngủ của mình bước đi. Nhìn bóng lưng thon dài của Bách Lý Dực, chúng thị nữ ở phía sau chỉ biết lắc đầu. Chà Chà, một đám nữ tử nổi bật ở Lãm Nguyệt Các còn không sánh được với tiểu thư bé xíu. Có điều, điều này cũng chứng minh rằng Đại Vương của chúng ta là người rất thiện lương đi. Cùng đứa bé kia ở cùng năm năm vẫn rất cưng sủng đứa bé ấy. Nếu đổi là người khác, sao có thể làm điều ấy được. Chỉ có điều..........Aizzzzz.........
Đám người ở phía sau không ngừng thở dài, Bách Lý Dực cũng chẳng bận tâm. Nàng chỉ cất bước thong dong đi về phòng mình. Thị nữ đứng trực ở ngoài thấy nàng liền khom người hành lễ, Bách Lý Dực chỉ đẩy cửa ra, trực tiếp đi vào.
Trong phòng rất sáng, hương khí đàn hương mờ mờ nhạt nhạt phả vào mặt. Mùi hương quen thuộc này làm nàng vô cùng thư thái, tâm liền an yên trở lại. Cũng không nhìn những người khác, vòng qua bức bình phong, đảo mắt nhìn thấy đứa bé đáng yêu kia đang khoác lên mình y phục màu hồng phấn ngồi trước bàn án, cầm một quyển sách, hẳn là đang xem sách.
Người chung quanh muốn hành lễ, lại bị nàng cản lại. Nàng cẩn thận từng bước tới gần, đi tới phía sau đứa bé, vừa muốn chạm vào người Thanh Vũ, lại phát hiện đứa bé đột nhiên xoay người lại, đôi mắt trong trẻo nhìn nàng, trong đôi mắt chất chứa vui mừng cùng đắc ý.
Bách Lý Dực nhìn thấy vẻ mặt Thanh Vũ như thế, thoáng cái là hiểu, thấy buồn cười. Đưa tay nhéo nhéo lên chóp mũi nàng, nở ra nụ cười hiếm thấy, tràn đầy sủng nịnh, "Ngươi đã sớm biết?"
Đứa bé ngoan ngoãn gật đầu, sau đó chỉ chỉ lên người Bách Lý Dực, tay nhỏ cầm lấy bàn tay của nàng, viết vào lòng bàn tay nàng một chữ "Rượu"
Bách Lý Dực thuận thế nắm tay đứa bé, mặt vẫn không cảm xúc, "Nồng vậy sao ?"
Tiểu Thanh Vũ trịnh trọng gật đầu, Bách Lý Dực buông tay nàng ra, quay lưng đi ra ngoài, "Chờ chút, Một lúc nữa ta sẽ trở lại."
Bách Lý Dực không cần đợi câu trả lời cũng sẽ biết đứa bé phía sau kia sẽ ngoan ngoãn gật đầu đáp ứng. Trước đây mỗi khi trở về phòng Bách Lý Dực đều tắm rửa sạch sẽ rồi mới trở về, mà hôm nay có chút cao hứng nên trực tiếp trở về phòng luôn, không nghĩ trên người mình mùi rượu lại nồng như vậy. Vì không muốn ảnh hưởng tới đứa bé kia liền đi tắm cho sạch sẽ......
Năm năm qua Thanh Vũ vẫn luôn ở cùng một chỗ với Lý Bách Dực, cũng từng tách ra một lần. Thế nhưng bởi vì không tiện chăm sóc, Bách Lý Dực lại để cho Thanh Vũ chuyển về phòng mình. Chúng thị nữ mặc dù nhìn thấy tình cảnh này phi thường không thích hợp, nhưng không dám mở miệng nói gì. Không phải là không có tư cách quản mà là quản không được, cũng là tùy hứng Bách Lý Dực đi.
Theo lẽ thường, những nữ tử được sủng hạnh sẽ được đưa tới nhà chính, thế nhưng ở vương phủ lại không như vậy. Nhà chính của Thụy vương phủ chỉ có một mình Thanh Vũ được tiến vào. Nếu như Bách Lý Dực muốn sủng hạnh ai, tuyệt đối sẽ không triệu người ấy đến nhà chính, mà sẽ đích thân đi tới phòng đối phương. Đương nhiên, đây tuyệt đối không phải ân sủng Bách Lý Dực dành cho nữ tử đó, đây là có câu truyện bên trong.
Vào ngày sinh nhật Bách Lý Dực mấy năm trước đây, Ngụy Vương - là đệ đệ của Hoàng đế Nam Hạ đưa tới cho Bách Lý Dực một mỹ tỳ. Vốn tưởng rằng Trưởng Sử sẽ bố trí đưa nàng tới Tây Sương, lại không nghĩ tới Trưởng Sử mới tới này lại không hiểu tính cách Bách Lý Dực, trực tiếp đưa nữ tử kia đến phòng Bách Lý Dực.
Làm cho Bách Lý Dực vừa uống rượu say về đang muốn ôm Thanh Vũ đi ngủ, vừa mới nhấc cái chăn lên, mặt liền tím tái. Mà thị nữ quỳ gối bên cạnh cũng thẹn đến đỏ mặt.
Dưới chăn này chính là một nữ tử, mặc áo ngủ bằng gấm màu hồng phấn, thân thể trắng nõn kiều mị, đôi mắt linh động lộ ra chút mịt mờ luống cuống, thấy thế nào cũng vô cùng quyến rũ, chỉ cần nhìn vào cũng làm cho đối phương nhiệt huyết sôi trào....Bách Lý Dực vội vàng để chăn che lại, mà Thanh Vũ trong lòng nàng cũng đang choáng váng.
Bách Lý Dực lúc đó chỉ sờ sờ đầu Thanh Vũ, sau đó đặt Thanh Vũ xuống, can dặn thị nữ bên cạnh hảo hảo chăm sóc nàng, sau đó đi tới trước giường. Lấy chăn bao bọc lấy cơ thể nữ tử kia ôm nâng lên, cất bước rời khỏi phòng ngủ. Sau đó trắng đêm không về.....
Ngày hôm sau, nữ tử kia được một danh phận thứ thiếp trong vương phủ. Đương nhiên, Trưởng sử mới kia trong vương phủ được trọng thưởng, đúng là trọng thưởng, nhưng không quá nửa năm sau bị Bách Lý Dực tìm lý do đuổi khỏi phủ, từ sau lần đó không còn nhìn thấy hình bóng hắn đâu nữa.
Mọi chuyện chính là như vậy.......
Bách Lý Dực tắm rửa sạch sẽ xong mới trở lại phòng ngủ, từ khi những nữ tử khác không được phép bước vào nhà chính, nhà chính cơ bản là nơi chỉ có một mình Thanh Vũ có thể bước vào. Vì lẽ đó, đối với việc Bách Lý Dực sủng nịnh Thanh Vũ thế nào mọi người chỉ cần nhìn qua cũng có thể hiểu được. Khi nhìn thấy Bách Lý Dực ôm Thanh Vũ đặt ngồi trên đùi, mọi người đều yên lặng thấp đầu coi như không nhìn thấy......
Mọi người nhìn thấy Bách Lý Dực như vậy, luôn tự thôi miên mình rằng............Đại Vương không phải Hạ Hằng Đế quái bị kia, đây không phải chuyện kì quái gì, nếu có kỳ quái thật cũng chẳng thể cản được Bách Lý Dực kia, tuy rằng, Thanh Vũ đã và đang từ từ lớn lên......
Bách Lý Dực ngồi bên cạnh nàng cùng xem sách trong tay kia. Mặc dù nói Thanh Vũ càng ngày càng lớn, dựa theo lẽ thường, nam nữ cũng không nên có cử chỉ thân mật như vậy, có điều dường như Bách Lý Dực cũng không chú ý những tiểu tiết này. Ngược lại đều là người xung quanh quan tâm... không phải sao ?........
Sách này là sách về "Lịch Sử Các Đế Vương", Bách Lý Dực đã xem qua rồi, nhưng