Mấy ngày gần đây, phố lớn ngõ nhỏ Châu Thành vẫn đang thảo luận về chuyện ngày ấy ở Ngụy Vương Phủ, nguyên tưởng rằng chỉ là phạt qua loa, nhưng chưa từng nghĩ tới Ngụy Vương này lại xử phạt nặng như vậy. Quả thật là người từ nhỏ mang theo 300 ngàn binh mã ở Thương Lan ngăn trở người Man Tộc xâm nhập lãnh thổ, thật là dũng mãnh không tưởng. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, vẫn là Bách Lý Dực xuất chúng, câu nói ngày ấy của nàng truyền đến tai tiểu thư các nhà khác khiến cho các nàng cũng phải mắt sáng ba phần.
"Ngươi dùng tay trái chạm vào người nàng, ta liền chặt tay trái của ngươi đi, ngươi dùng tay phải chạm người nàng, ta liền chém bỏ tay phải của ngươi, nếu ngươi dùng hai tay chạm vào người nàng, ta liền lấy mạng của ngươi !" Giọng nói trầm thấp như đang cố kìm nén từ trong viện của phủ công chúa Lan Đình truyền đến, nhưng người nghe có thể ngờ ngợ đoán ra được là giọng nói của nữ tử. Mộc Uyển Phong tam công tử - là nữ tử của Hữu tướng quân, nàng luôn luôn là người hoạt bát hơn người, nàng đem bản mặt cùng giọng nói ngày ấy của Bách Lý Dực diễn tả lại, làm trò cười cho mọi người cười khanh khách.
"Ha ha, Mộc Tam a, Thụy Vương dù thế nào cũng là nam tử, lời nói cũng không yếu ớt như ngươi." Tống Nhã ngồi ở một bên vừa nghe lời nàng nói, cầm quạt tròn trong tay che miệng cười khẽ.
"Aizzzz." Mộc Uyển Phong đứng thẳng người lên, vén môi nói, "Nhã tỷ tỷ ngươi nói như vậy không đúng, dung mạo của Thụy Vương này so với nữ tử còn muốn diễm lệ hơn ba phần, có khi so với ta còn muốn dịu dàng đa tình hơn đây." Nàng nâng ngón tay lên, nói đễn chỗ 'dịu dàng đa tình' dùng ngón tay lướt qua lông mày của mình, đôi mắt trong trẻo như nước khẽ khép hờ lại, làm cho người xem trước giờ quen với khí thế hùng hổ của nàng ngưng thở chốc lát. Hàng loạt động tác này của nàng, lại làm cho mọi người trong đình khanh khách cười vang.
"Ha ha, Mộc Tam, ngươi nghĩ ngươi ngoại trừ múa thương còn có thể dịu dàng đa tình sao ~~~" Thương Tinh Ương ngồi ở đối diện nàng nhìn nàng cười chế nhạo.
"Bát công chúa, lời nói này của ngài là khi dễ ta, ai nói múa thương thì không thể dịu dàng đa tình ~ Ngài không thấy trong lịch sử mấy trăm năm của Nam Hạ ta, có bao nhiêu nữ anh hùng cởi chiến bào ra chính là nữ tử thông thạo cầm - kì - thi - họa ? " Mộc Uyển Phong nhanh nhảu trả lời, mà nàng cùng với Bát công chúa quan hệ luôn rất tốt, vì lẽ đó lời nói cũng không kiêng dè nhiều.
"Vâng vâng vâng, ngươi nói cái gì cũng đúng." Thương Tinh Ương vừa nghe lời nói của nàng liền muốn đỡ trán, đến cuối cùng nhịn không được cười khanh khách.
Quả nhiên, nàng lần này đành phải bất đắc dĩ nhìn Mộc Tam công từ đắc ý mấy phần. Nở nụ cười rất phong lưu. Lục công chúa Thương Tuyết tọa cao cao bên trên nhìn hai nàng bắt đầu quậy phá, không khỏi lắc đầu, "Tiểu Bát. . . . . ." Nàng ở nơi này là ngươi có thân phận cao quý nhất. Là một trong hai vị công chúa nổi danh của vương triều Nam Hạ, hành vi cẩn trọng, phẩm hạnh ôn nhu cùng cử chỉ hào phóng, chúng quý nữ* đều rất yêu quý nàng, kể cả các đệ đệ muội muội cũng đều yêu quý nàng. Thất công chúa Thương Thu cũng không phải là ngoại lệ.
(quý nữ = ý chỉ người phụ nữ có thân phận cao quý)
Thương Thu ngồi ở bên cạnh Lục công chúa, nghe Thương Tinh Ương nói như vậy, cũng có thể đoán ra được tâm tư của nàng. Nếu lại che miệng cười không ngăn cản, chỉ sợ Tiểu Bát công chúa cũng sẽ bị chính tỷ tỷ của mình khi dễ. Nàng mím mím môi, khẽ nở nụ cười, "Được rồi, được rồi, ngày hôm nay không phải tới đây nói chuyện linh tinh bên ngoài, Sư phó của Ngọc Bích Lâu đã được mời tới quý phủ, làm mấy món điểm tâm rất ngon, đợi lát nữa cùng nếm thử."
"Hả ?" Bát công chúa nhìn Thất tỷ của nàng, đôi mắt sáng quắc, "Có đồ ăn ngon ?" Sư phó của Ngọc Bích Lâu là người làm điểm tâm ngon nhất trong Châu Thành, chỉ mới nghe thấy đồ ăn, Tiểu Bát nhà ta đã nuốt mấy ngụm nước miếng rồi.
Mộc Uyển Phong vừa nhìn thấy vẻ mặt của người bên cạnh, cũng biết là xảy ra chuyện gì, nhíu mày nở nụ cười, gương mặt chế nhạo, "Sư phó của Ngọc Bích Lâu làm điểm tâm cho mọi người, lát nữa nhất định ta phải ăn nhiều một chút để nếm đủ hương vị a. Từ biệt từ năm ngoái đến nay ta chưa được thưởng thức qua."
"Mộc Tam không được cướp đồ ăn của ta !" Tiểu Bát trừng mắt nhìn Mộc Uyển Phong. Thất công chúa cùng mọi người thấy cảnh này không nhịn được lại che miệng cười. Chỉ có Lục công chúa nhìn thấy lại không khỏi lắc đầu, cái này, Tiểu Bát a.....Nhìn thấy mọi người che miệng cười. Bát công chúa cũng hiểu được mình bị người kia trêu chọc, được lắm Mộc Tam, nàng thẹn quá cúi đầu, nghiến răng ken két tựa hồ như muốn ăn tươi nuốt sống người kia.
Thị nữ bưng điểm tâm từ hành lang bên kia đi tới, tốt xấu thế nào cũng là muội muội của mình. Thất công chúa cũng cố nhịn không cười nàng nữa, liền tiến lên bắt chuyện bọn tỷ muội cùng thưởng thức điểm tâm. Thương Tinh Ương được ăn đồ ăn ngon, tâm tình cũng tốt hơn rất nhiều, liền không cùng Mộc Tam công tử kia so đo.
Nắng tháng 5 vô cùng rực rỡ, chiếu xuống trăm hoa đang đua nở ở sân trước nhà chính, lại càng làm những đóa hoa này thêm động lòng người. Các quý nữ ngồi trong lương đình nội viện, lương đình này chỉ có duy nhất một hành lang dẫn tới. Xung quanh lương đình đều là trăm hoa đua nở, thơm ngát vô cùng. Trong lòng những thiếu nữ này đều là thi thư, nhìn thấy cảnh phong diễm lệ như vậy, không khỏi tán dương vài câu.
Mấy vị quý nữ trò chuyện một chút, không biết làm sao còn nói đến Bách Lý Dực. Mộc Uyển Phong mấy ngày gần đây mới từ Yến Châu trở về, thời điểm nói tới Bách Lý Dực không tránh khỏi than thở một câu, "Cũng không biết vị Thanh Vũ công tử kia dáng dấp như thế nào ? Lại có thể làm cho nhiều người theo đuổi nàng như vậy ?" Nàng từ năm ngoái theo cha đến Yến Châu tòng quân, vì vậy nên không hiểu chuyện ở kinh thành Nguyên Châu này. Vì lẽ đó, Thanh Vũ này dáng dấp ra sao nàng cũng không biết.
Đúng là tất cả quý nữ nơi này, bao gồm cả Bát