Cuộc sống thật như nắm cát, dù có nắm chặt trong tay thế nào cũng dần dần chảy xuống kẽ tay. Ánh mặt trời chiếu xuống, từ mạnh mẽ trở thành yếu đuối, lại từ yếu đuối trở lên mạnh mẽ, đảo mắt một cái đã đến lễ Đoan Ngọ.
15 tháng 5, trên bờ đốt lá, dưới sông thả đèn. Nam thanh nữ tú dắt tay đi dạo, ngâm nga một khúc 'Phù Liễu Phong', đây là ngày lễ giữa hè ở Nam Hạ --- lễ Đoan Ngọ.
Trăng đã lên giữa trời, dọc bên thành hào Châu Thành chật ních nam nam nữ nữ, phi thường náo nhiệt. Một hàng dài thật dài bắt đầu từ cầu đá màu trắng, kéo dài đến bên sông. Đèn đăng xuôi chảy theo dòng nước, ở trên mặt sông rộng rãi nhấp nháy nhấp nháy, thật giống như ngàn sao trên trời, lấp lánh không thể mở mắt nổi. Trong lúc đó còn có mấy chiếc thuyền rẽ nước tiến tới, gió nhẹ nhàng thổi cờ trên thuyền tung bay phất phơ.
Thuyền chậm rãi đạp nước trên sông, trên cờ thêu một con phượng hoàng đang phất phơ tung bay trong gió, hẳn là thuyền của hoàng gia rồi.
Thuyền lớn như vậy thoải mái ngao du trên sông, nếu không phải là quý nhân trong triều, cũng phải là hoàng tử, công chúa trong hoàng thất. Công chúa của Nam Hạ luôn luôn phi thường yêu thích lễ hội, vì lẽ đó hàng năm vào dịp này đều tụ họp kết giao tuấn kiệt các nơi, năm nay cũng không ngoại lệ.
Trong những công chúa chưa xuất giá, Lục công chúa là người lớn tuổi nhất, còn có Thất công chúa, đều là có tài danh khắp thiên hạ. Vì lẽ đó ngày hôm nay, tỷ muội hai người này liền mời những tài tử giai nhân có quan hệ tốt với hai nàng đến cùng du ngoạn.....
Ánh đèn rực rỡ chiếu bốn phía. Trên thuyền tài tử giai nhân đi tới mũi thuyền, nhìn hai bên bờ sông chật ních bóng người, liền thi ca nổi lên. Lục công chúa đi ra, đứng ở nơi đó, dáng vẻ vô cùng hào phóng, nhìn bóng người xa xa hai bên bờ sông không khỏi cảm khái một phen, "Lễ Đoan Ngọ năm nay so với năm trước lại càng nháo nhiệt hơn."
Tống Nhã đứng bên cạnh nàng, nghe vậy cũng gật gù tán đồng, "Ừ, năm nay tài tử khắp nơi đều tiến vào kinh bái kiến vua, từ tháng 3 trong thành đã vô cùng náo nhiệt. Huống hồ năm nay tổ chức hội lớn, đem không ít người ngày thường không xuất hiện trên đường mang ra, tự nhiên hết sức náo nhiệt."
"Đúng vậy a, rất nhiều năm nay mới thấy được cảnh tượng náo nhiệt như vậy." Mộc Uyển Phong một tay nắm lấy lan can, nhanh nhảu nói, nói cũng thật là cảm khái.
Nàng vừa mở miệng, tài tử giai nhân xung quanh liếc mắt. Trong đám người này, có rất nhiều tài tử giai nhân chừa từng gặp Mộc Uyển Phong, nhưng cũng đều nghe qua đệ nhất nữ dũng sĩ của Yến Châu, cũng hiểu được ngày hôm nay nàng theo công chúa đến đây, liền không khỏi chăm chú nhìn nàng một chút, muốn nhìn xem đệ nhất nữ tướng quân của Nam Hạ hào hoa phong nhã nhường nào.
Một vị nữ tử bên cạnh nghe vậy liếc mắt nhìn Mộc Uyển Phong một chút, ánh mắt lạnh như băng, "Phải không ? Tối nay thuyền trên sông cũng nhiều hơn năm trước....."
Thuyền chậm rãi đạp nước trên sông, sau khi đi qua cầu đá trắng, có một thuyền từ đối diện đi lại. Bóng đêm rất mờ, trên thuyền đèn đuốc sáng sủa hơn mấy phần, còn chưa đi tới giữa sông, xa xa đã truyền tới tiếng ồn ào.
"Ừ, ngươi xem thuyền kia không biết là của ai, thật là náo nhiệt." Một vị sĩ tử đứng ở đầu thuyền nghe được tiếng động, đưa tay dùng Chiết Phiến chỉ về hướng thuyền kia, dẫn dắt sự chú ý của mọi người.
Thuyền này có tổng cộng hai tầng, cùng với thuyền của các nàng trông thật tráng lệ. Ánh đèn lay động bên trong, ngờ ngợ có thể nhìn thấy dáng người thon dài xinh đẹp của chúng ca cơ, quả thực là phong lưu kiều diễm. Sáo Trúc du dương vang lên, cùng với giọng hát trong trẻo của chúng ca cơ vang đến đây, dưới ánh đèn đuốc chập chờn, vô cùng xa hoa lãng phí. Cũng không biết là công tử nhà nào ? Có thể phong lưu hưởng lạc như thế.
Sĩ tử trên thuyền thấy cảnh tượng này, quẩy quạt nói một câu, "Phong lưu nhã trí như vậy, cũng không biết là công tử nhà nào ?"
Một vị công tử nhìn thấy cờ treo trên thuyền kia mới tỉnh ngộ ra. Trên cờ kia thêu một chữ "Thụy". Vậy chủ nhân của con thuyền này, chính là Nhị công tử Bắc Hoa - Bách Lý Dực rồi.
Thời điểm lễ Đoan Ngọ năm ngoái, Hoàng đế ban cho Bách Lý Dực một chiếc thuyền, hẳn là chiếc thuyền trước mắt rồi.
Vị công tử nhìn thấy tên chủ nhân chiếc thuyền kia lúc này mới nói, "Thuyền này là của Thụy Vương, Thụy Vương quả là tấm gương phong lưu của chúng ta, thật sự là phong lưu đến cực điểm." Lời này thật ra là lời châm chọc, làm cho mọi người xung quanh đều cười khẽ.
Thất công chúa Thương Thu ở trong đám người đó, nghe được lời người sau lưng nói, lông mày khẽ nhăn lại, nhưng cũng không nói gì. Chỉ là ngước mắt nhìn chiếc thuyền kia đăm chiêu......
Lục công chúa nghe vậy, hơi kinh ngạc, thuyền này, hóa ra là Bách Lý Dực.....Như vậy Nhị ca..... Nàng ngẩng đầu, làm như dò hỏi Thất công chúa, "Ngũ Ca hôm nay hẳn là đi với Thùy Nhị ca ?"
"Ừ." Nghe được câu hỏi của tỷ tỷ, Thương Thu gật đầu thay câu trả lời.
"Nếu như thế, vậy liền tiến lên chào hỏi đi."
"Được, Lục tỷ nói đúng lắm."
Người phía sau vừa nghe, liền cũng hiểu đạo lý trong đó, cũng là tiện đà đem thuyền quay đầu lại hướng về phía Bách Lý Dực mà đi.
Lục công chúa nhìn chiếc thuyền trước mắt, nhợt nhạt nở