Sai người đem tiểu tử Thương Lạc đang bất tỉnh nhân sự kia đuổi về phủ, Bách Lý Dực ngồi ở trên xe ngựa hồi phủ đột nhiên cảm thấy bất lực không tên. Từ sau khi Lễ Đoan Ngọ qua đi, áp lực khắp nơi đè nặng lên vai nàng càng ngày càng nhiều. Ở nơi biên cương vừa mới báo tới một vài trận đại thắng, cục diện trong triều đình lại biến đổi một hồi.
Đại ca của nàng mới được phụ thân hủy bỏ lệnh cấm túc, đang được ủy thác trọng trách, ở hoàng đình Bắc Hoa ăn sung mặc sướng. Tam đệ một thời gian nữa sẽ tổ chức đại hôn, các đệ đệ muội muội của nàng cũng đã được thu xếp thỏa đáng, chỉ có một mình nàng như cá trong chậu chim trong lồng ở nơi Châu Thành xa xăm này, lại còn có lượng lớn người hâm mộ nàng là hoàng tử phong lưu.
Trên danh nghĩa là con tin sinh sống ở quốc gia khác, đám lão thần trong nước kia có thể làm cho nàng cái gì sao ? Trừ phi toàn bộ huynh đệ của nàng đều bị giết chết, nàng mới có khả năng bò lên vị trí tối cao kia chứ ? Ngự Sử của Bắc Hoa dâng tấu thỉnh Bệ Hạ chỉ hôn cho nàng, nghĩ đến ý tứ kia của giới quý tộc. Đương nhiên, bên trong còn có nguyên do của phụ thân nàng, vị phụ thân Hoàng Đế kia của nàng biết rõ rõ ràng ràng thân phận của nàng, làm sao có khả năng đáp ứng yêu cầu ấy, làm cho bí mật kinh thiên động địa của hoàng gia bị lộ ra ngoài đây ?
Bách Lý Dực rất rõ ràng, vô cùng rõ ràng, đám người kia sẽ vì nàng mà từ bỏ quyền lực ở trong triều sao ? Bọn họ cho rằng nàng sẽ cam tâm tình nguyện chết rũ xác ở nơi đất khách quê người này sao ? Cho rằng hắn sẽ không dòm ngó đến vị trí tối cao kia sao ? Này không khỏi quá xem thường nàng, tốt xấu gì, trên người nàng cũng có nửa dòng máu của Tần gia, nàng làm sao cam tâm tình nguyện để người khác sắp đặt cuộc sống của mình,nàng rời Bắc Hoa năm đó mới có 12 tuổi.
Nàng cũng không phải như mẫu thân của nàng, người chỉ một lòng một dạ muốn phò tá quân vương, điều nàng muốn, là thiên hạ này. Nàng muốn có Cửu Châu, nắm giữ toàn bộ quyền sinh quyền sát trong tay, đến mức không có người nào có thể ngăn cản đôi cánh của nàng. Nàng muốn là thiên hạ này nằm rạp dưới chân nàng, nàng muốn đi tới nơi nào liền đi tới nơi đó, không ai có thể ngăn cản được nàng. Nàng muốn là muốn ôm đồm lấy Cửu Châu.
Như vậy mới giống như điều mẫu thân muốn ở nàng, là một con chim tự do tự tại dưới bầu trời. Tự do là cái gì ? Phụ thân của nàng từng nói cho nàng biết.
Tự do chính là quyền lợi tuyệt đối của một người, chỉ có người có quyền lực tối cao mới có được, có quyền lực tối cao nàng mới không phải kiêng dè ai, không phải kiêng dè bất cứ điều gì. Chỉ có người có quyền lực tối cao mới làm cho người trong thiên hạ này run rẩy sợ hãi. Không có người nào dám ngăn cản nàng, nàng sẽ là vua của thế gian này.
Bách Lý Dực ngồi ở trong xe ngựa, thân thể đung đưa theo nhịp quay của bánh xe. Nàng nhắm hai mắt lại, cố gắng làm dịu đi đôi mắt đầy sát khí của mình. Dòng máu chảy trong người nàng 18 năm qua vẫn luôn là dòng máu của bậc quân vương khát máu.
Chỉ là vào lúc ấy nàng không biết, để có được tự do mà nàng mong muốn, phải đánh đổi xương máu của không biết bao nhiêu người, cũng không biết nàng sẽ phải trả cái giá lớn đến đâu.
Mang theo niềm tin trong người, mọi thứ đều tốt hơn , nhưng niềm tin này nếu là sai, sẽ gây ra hậu quả nào đây ?
Bánh xe lịch sử chậm chậm lăn, đảo mắt một cái, gió nổi mây vần.
Thời điểm xe chạy đến vương phủ, Bách Lý Dực đương nhiên đã thu lại đôi mắt tràn đầy sát khí của mình, dù sao Thanh Vũ vẫn còn nhỏ tuổi, không nên hù dọa nàng. Bởi vì mấy ngày gần đây chuyện xảy ra trong triều đình Bắc Hoa gây áp lực không nhỏ lên Bách Lý Dực, vào giờ khắc tiến vào tẩm điện Bách Lý Dực mới thở phào nhẹ nhõm, bước chân cũng theo bản năng nhanh hơn một chút, chỉ hi vọng có thể mau mau chóng chóng gặp cái người ngày nhớ đêm mong kia.
Đi vòng qua bức bình phong, liền nhìn thấy cái thân ảnh nhỏ nhỏ kia đang dựa đầu vào cạnh giường nghe An thị nữ nói chuyện, khóe môi không tự chủ được giương lên một nụ cười nhợt nhạt. Xem ra là đã khá hơn nhiều rồi, đã có thể ngồi dậy, đương nhiên cũng sẽ không đau đớn nữa. An thị nữ thấy Bách Lý Dực đi vào, vội vã từ trên ghế ngồi dậy, dẫn theo một đám thị nữ tiến lên hành lễ, hơi khom người nói, "Bái kiến công tử !"
Bách Lý Dực khoát tay chặn lại, ra hiệu miễn lễ, sau đó mở miệng dặn dò chúng thị nữ, "Chuẩn bị nước tắm rửa, chuẩn bị đồ ăn dùng bữa." Mới từ bên ngoài trở về, trên người nàng dính lại không ít mùi rượu của Thương Lạc, khiến cho nàng cũng cảm thấy khó chịu. Huống chi, Thanh Vũ cũng đã tỉnh lại, nghĩ đến cả ngày nay Thanh Vũ chưa ăn uống được bao nhiêu, thừa dịp tinh thần Thanh Vũ đang tốt liền muốn hảo hảo chăm sóc nàng một chút.
An thị nữ theo hầu Bách Lý Dực nhiều năm, lại là một trong những nhũ mẫu đắc lực nhất, đương nhiên hiểu rõ tâm tư của nàng, liền lập tức đáp "Vâng."
Bách Lý Dực chỉ chăm chú nhìn Thanh Vũ, tầm mắt hai người đều chỉ có đối phương, nhìn thoáng qua đều rõ tâm tư của đối phương. Cũng không trì hoãn thêm, Bách Lý Dực vẫn chưa nói câu nào với Thanh Vũ liền đi tắm rửa, đợi đến lúc tắm rửa xong đi ra, đồ ăn đương nhiên đã chuẩn bị xong, Thanh Vũ cũng đã ngồi ngay ngắn trên bàn đợi nàng.
Vừa mới tắm xong, Bách Lý Dực cũng không thèm để ý mình lúc này chỉ mặc mỗi trung y, cũng không quản ánh mắt thẹn thùng của chúng thị nữ bên cạnh, chỉ lầm lũi tiêu sái bước đến phía sau Thanh Vũ, đưa tay ôm eo Thanh Vũ bế lên.