Mùa đông năm Hoa Vũ Đế thứ 18, tuyết lớn bao trùm toàn bộ Châu Thành. Từ sau khi Man Tộc phía bắc xuống xâm chiếm Đại Hạ, biên cương Đại Hạ không yên ổn ngày nào. Đầu năm nay vất vả lắm mới kí được minh ước đình chiến với Man Tộc phía Bắc, tháng 5 năm này, Sóc Châu cùng Thanh Chậu lại bị lũ lụt, thêm vào đó Vân Châu bị động đất, hàng loạt thiên tai xảy ra khiến cho người ta vô cùng bận rộn. Vốn Dĩ chiến tranh đã làm cho quốc khố hao hụt, mà nay trận tuyết lớn tháng 11 này lại càng làm tình hình trở thêm tệ hơn, quốc khố vốn dĩ đã hao hụt giờ hoàn toàn trống rỗng rồi.
"Thông Châu, Tế Châu, hai châu bị tuyến rơi dày đặc, lần này, aizzz........Cuộc sống càng ngày càng khó khăn !" Lâm đại tổng quản đọc thư báo do Bách Lý Dực truyền đến, nhíu mày một hồi.
"Hừ, đây là tin tức từ 10 ngày trước, đường vận chuyển lương đến Thanh Châu đang bị gián đoạn, Hoàng Đế Nam Hạ vô cùng giận dữ, để Thái Tử tra xét đã hơn 10 ngày. Khà khà. . . . . . Chuyện này chỉ sợ là sống chết mặc bay rồi." Triệu Đại Lang đang xoa xoa tay bên cạnh chậu than, khuôn mặt vốn dĩ cương nghị giờ khắc này cười vô cùng gian xảo, "Mẹ nó chứ, tuyết ở đâu ra mà rơi nhiều thế không biết, bây giờ mới là đầu mùa động, tình hình nếu cứ như thế này, năm sau hoa mầu cũng khó thu hoạch rồi." Hắn phun một tràng, giọng nói của hán tử Bắc Hoa không chút kiêng dè.
"Nói tục vậy, mới để ngươi về Bắc Hoa hai năm, đúng là mang lễ nghi mấy năm qua công tử dạy ngươi, chữ thầy trả thầy rồi, cái tên Triệu Đại này !" Lâm tổng quản vừa nghe hắn nói liền trợn mắt, lại bắt đầu khiển trách.
"Được rồi, Triệu Tử không được chửi tục, Lâm tổng quản đang rất lo lắng." Năm ngoái Vinh Nhị mới cùng Phàn cô nương thành hôn, vì vậy hắn lúc này vẫn mặt vui hớn hở, chạy đến giải hòa cho hai người. Không phải nói, chẳng ai đưa tay đánh kẻ đang cười hay sao ? Hắn vừa mở miệng như thế, đó là Lâm tông quản cũng không nỡ phá tâm tình của hắn, Lâm tổng quản cố gắng lấy lại bình tĩnh.
Trong phòng không hề lớn, chỉ có bốn người ở đây. Đây là mật thất nhỏ ở sân sau của Thụy Vương phủ, từ trước đến nay là nơi các gia thần của Bách Lý Dực hội họp. Lễ Đoan Ngọ năm ngoái qua đi, Bách Lý Dực dần dần thay đổi nhóm gia thần do mẫu thân Bách Lý Dực để lại, dùng thêm người mới, từng bước bắt đầu tính toán. Bận rộn mấy năm, cũng coi như hiệu quả. Bây giờ ở trong Châu Thành chỉ còn 4 người bọn họ, những người khác đều được nàng phái đi làm việc ở những địa phương khác, liền ngay cả lão sư dạy võ nghệ của nàng là Trình Mông cũng không phải ngoại lệ.
An thị nữ cùng mấy người ở lại trong Châu Thành, nàng ở trong phòng nhìn 3 nam nhân còn lại, đưa tay với que kẹp lấy than bỏ vào lò lửa, để nhiệt độ xung quanh cao hơn chút, "Tuyết này rơi thật đúng lúc, mấy vị cũng đừng quan tâm, cứ làm tốt việc công tử giao cho là được." Giọng nói của nàng ôn nhu vang lên trong phòng.
Triểu Tử Kính nghe An Thị nữ nói xong, không khỏi liếm liếm môi khô của mình, "Chẳng lẽ công tử thật muốn kết hôn với Thất công chúa của Nam Hạ này."
"Chuyện hồ đồ như thế làm gì có ai chịu làm, huống chi là công tử, cố gắng chờ đợi một thời gian, hẳn sẽ có đáp án." Lâm An đem tờ giấy kia thả vào trong chậu than, nhìn ngắm ánh lửa mãnh liệt thiêu đốt lấy tờ giấy kia, trong nháy mắt hóa thành màu đen kịt vùi thân trong chậu lửa.
Vinh Nhị nhìn tớ giấy đang bị đốt cháy kia cũng không lên tiếng, trên thực tế hắn cũng không biết nên nói gì. Từ năm ngoái cùng Phan Lạc thành hôn xong, cơ hội mở miệng ra của hắn cũng không nhiều. Trên thực tế, mỗi người ở nơi này cũng đều như vậy, mỗi khi nhắc tới chuyện của Bách Lý Dực, bọn họ đều không dám nhiều lời, bởi vì hiện tại người đó làm việc đã không cần đến bọn họ nghị luận.
Dù sao, bọn họ là gia thần, không thể kiểm soát được suy nghĩ của người kia.
Bốn phía đều im lặng, trong khi nhóm gia thần đang trong mật thất thương nghị. Bách Lý Dực lúc này đang mặc trung y dựa vào đầu giường, đang nằm xem sách do thị nữ mang tới cho nàng.
Từ đầu mùa đông tới nay, Thụy Vương phủ càng thêm tiêu điều. Nửa tháng trước Hoàng Đế Đại Hạ bãi miễn chức quan của nàng, nàng liền cả ngày vùi đầu trong điện không lui ra khỏi phủ một bước, bởi vậy trên người nàng, mùi đàn hương vô cùng nồng đậm.
Thanh Vũ từ bên ngoài đi vào, ngửi thấy mùi đàn hương nồng đậm như thế, khẽ nhíu mày. Chờ đến khi Thị nữ xung quanh cởi xuống áo khoác bằng da cáo đỏ của nàng xuống, nàng dặn dò người mở hai cửa sổ bên cạnh ra cho thoáng, xong mới lướt qua tấm bình phong đi vào trong điện. Đi qua bức bình phong, nhìn thấy người kia, đôi lông mày của nàng mới giãn ra một chút.
Dường như cũng cảm giác được có người đang tiến vào, nàng mới bước một bước, Bách Lý Dực đang vùi đầu trong sách khẽ ngẩng đầu lên, nhìn thấy nàng, hai đôi mày khẽ giương lên. Bách Lý Dực vẫy vẫy tay, thần sắc an nhiên, "Lại đây."
Nghe giọng nói sủng nịnh kia của Bách Lý Dực, Thanh Vũ vốn là đang muốn càm nhàm nàng một hồi, giờ khắc này không còn khí lực nữa, đi tới bên giường, vừa mới chạm vào giường đã bị người kia ôm đồm, đôi giày nhanh chóng bị cởi ra, ôm lên trên giường.
Bách Lý Dực ôm lấy thiếu nữ này, đặt nàng ngồi lên đùi mình, một tay Bách Lý Dực kéo chăn trên người mình xuống, đắp lên trên người Thanh Vũ. Thiếu nữ mềm mại kia được bao bọc bởi một lớp chăn dày, hàn khí trên người nàng giờ khắc này được hơi ấm của Bách Lý Dực bao phủ, vô cùng ấm áp.
Khí lạnh trên người Thanh Vũ làm cho Bách Lý Dực khẽ rùng mình, Bách Lý Dực đưa tay nắm chặt lấy tay Thanh Vũ, khẽ cau mày lại, "Sao lại lạnh như vậy, lúc ra cửa không phải đã mang theo lo sưởi sao ? Chẳng lẽ ở phủ của Thất công chúa cũng không có lò sưởi ? Lần sau nhất định không cho ngươi ra ngoài."
Bách Lý Dực là nửa thương tiếc nửa trách cứ nàng, cứ như thế, Thanh Vũ vẫn nghe ra trong giọng của đối phương có mùi dấm chua*. Thanh Vũ vùi ở trong lòng Bách Lý Dực, đôi tay được Bách Lý Dực nắm chặt, cả người nàng bị Bách Lý Dực ôm chặt không thể động đậy. Bách Lý Dực như là lò sưởi, chỉ chăm