Chuyện Thông Châu cướp lương vẫn chưa dừng lại, dân tị nạn bắt đầu bạo động. Triệu Đại Lang hẳn là đã đoán sai, trong vòng chưa đến nửa tháng, biên cương Nam Hạ đã bắt đầu loạn cả lên.
Các công đường triều đình Nam Hạ bắt đầu nổi lên mưa gió. Bách Lý Dực thu được tin báo tình hình biên cương, mừng đến tít cả mắt. A, khá lắm, tuy nói bạo động nhất là Tế Châu, nhưng Thương Châu cũng bắt đầu bạo loạn, Thương Châu là châu nằm giữa Tế Châu với Nhạc Trung Thành của Bắc Hoa, châu này hiện tại không ai quản lý, nhưng cũng không biết nên dẫn binh từ địa phương nào đi chiếm thành.
Bắt đầu từ Nhạc Trung Thành, ba châu đều có bạo động của dân tị nạn, bởi vì trên đường tị nạn gặp tuyết lớn, lương thực của dân tị nạn đều bị dùng hết, mùa đông này càng trở thêm khó khăn rồi.
"Biên cương Nam triều, 4 huyện thì cả 4 huyện lệnh đều bị dân tị nạn đuổi khỏi huyện nha, một đám tị nạn tay trói gà không chặt có thể đuổi binh lính được huấn luyện nghiêm chỉnh ra khỏi thành để chiếm lấy một thành, binh sĩ của Nam triều quả thực chẳng ra gì. " Triệu Cửu cười hì hì, tương đối gian xảo.
Bách Lý Dực híp mắt nhìn hắn, không để ý tới trêu chọc của hắn , "Ngươi nói xem, chuyện này là do người nào gây nên."
Hiếm thấy hán tử trung niên kia không lộ ra chút khí thế đồ tể, ngược lại sờ sờ cằm mình, đăm chiêu, "Đại tướng quân vừa mới hồi kinh báo cáo tình hình, cho dù có bố trí cũng sẽ không gây ra được tình hình như vậy, huống chi Văn tiên sinh là người tài trí, chắc chắn sẽ không để đại tướng quân làm ra chủ ý này, vì lẽ đó không phải là hắn. Đoàn gia ở Thương Châu chắc là lúc này cũng không phạm phải hồ đồ như vậy, ba lão hồ ly kia........." Nói tới chỗ này hắn dừng một chút, vuốt cằm giễu cợt, "Hừ, muốn có được thiên hạ này, ba người này tuyệt đối sẽ không trêu trọc bách tính mà làm nhục đi danh tiếng của bọn họ. Nói tới Bắc Định Vương Nam Hạ, luôn luôn là người có dã tâm, việc này có thể là do hắn gây lên."
Bách Lý Dực ngồi ở trên ghế, trên người khoác áo khoác thật dày, ngón tay gõ gõ trên mặt bàn đăm chiêu, nàng nhìn về hướng Lâm An, nhíu mày hỏi, "Lâm công, ngươi cho là thế nào ?"
"Việc này, tuyệt đối không chỉ là đơn giản như vậy. Ở địa phương không có ai quản lí xảy ra bạo động, Nam Hạ, Bắc Hoa, Thương Châu, quân đội của cả ba không tiện tham gia. Nếu một trong ba quân đội động binh, 4 phương 8 hướng đều sẽ động. 3 quốc gia đều thèm nhỏ dãi Nhạc Trung Thành từ lâu, như vậy liền tránh không khỏi được thảm họa chiến tranh máu chảy thành sông. Nếu là xuất binh, binh mã của Bắc Định Vương cách thành gần nhất, tất nhiên là hắn được phái qua đây. Mà bên kia Bắc Hoa, đã có Uất Trì tướng quân áp sát, còn nói về Thương Châu, Đoàn Chính Thuần công tử, hằn là cũng nghe qua." Nói đến chỗ này, hắn ngẩng đầu lên, tựa như muốn nhìn phản ứng của Bách Lý Dực.
Bách Lý Dực gật đầu, khoát tay, "Nói tiếp."
"Ba người này đều là uy danh hiển hách, là bá chủ một phương, năng lực không phân cao thấp. Bắc Định Vương an cư ở biên cảnh đã lâu, hẳn là đã có chuẩn bị từ lâu, nếu thật sự xảy ra chiến tranh, hắn cũng có khả năng chiếm được Nhạc Trung Thành, Nam Hạ cũng chính là muốn phái người đến đó quản lí. Ngài cũng hiểu được, Thái Tử Nam Hạ sang năm là muốn đăng cơ, nếu việc tiếp nhận Nhạc Trung Thành xảy ra vấn đề, lão hoàng đế cũng có cớ....Diệt đi Bắc Định Vương!"
"Tất cả chỉ đều là suy đoán, nói chung Nhạc Trung Thành đại loạn là tất nhiên." Lâm An nói xong nói, lẳng lặng đợi Bách Lý Dực lên tiếng.
Bách Lý Dực vẫn gõ gõ tay trên bàn, trong phòng mùi đàn hương nồng nặc, khiến người ta khó có thể mở mắt ra, "Nước trong này có thể rất sâu a, lão Quân hồ ly này muốn cá cược 1 sống một chết....Aizzzz...."
"Chuyện này. . . . . ." Triệu Tử Kính cùng Lâm An nhìn nhau một chút, trong đôi mắt đều là bất an.
"Đúng rồi. . . . . ." Bách Lý Dực ngẩng đầu nhìn phía Lâm An, "Hộ vệ bố trí bên Thanh Vũ xong chưa ?"
"Bố trí thỏa đáng." Lâm An khom người xuống đáp.
"Hai ngày nữa chính là ngày nàng cùng Thất công chúa mang theo một đám tiểu thư Nam Hạ đến Lãm Nguyệt Các bán hàng từ thiện, tình cảnh có thể không kiểm soát được, phải cẩn thận một chút." Bách Lý Dực cẩn thận căn dặn, đề phòng vạn nhất.
Lâm An vừa nghe nàng nói lời này, thấy buồn cười, "Công tử nói đúng lắm, ngày ấy ta sẽ sai một đám ám vệ đi theo Thanh Vũ công tử, tất nhiên cũng sẽ không để nàng kinh sợ."
Bách Lý Dực nghe vậy, lúc này mới hài lòng gật gù. Thanh Vũ cũng dần dần lớn lên, giờ cũng đã 14 tuổi, thời điểm này dĩ nhiên là người trong mộng của rất nhiều công tử trong thành, liền ngay cả người chính trực như Tần Ngự Sử thấy nàng còn thần hồn điên đảo mấy phần. Như thế, người yêu mến Thanh Vũ khó tránh khỏi khi gặp mặt không nảy sinh ý đồ xấu, thật giống như thời điểm tết Đoan Ngọ năm nay, nếu không phải Bách Lý Dực ở bên che chở cho nàng, không biết nàng sẽ bị bao nhiêu công tử làm phiền.
Loại hành vi này, quả nhiên khiến cho lòng nàng nảy sinh sát ý. Ngày làm từ thiện ấy, Lãm Nguyệt Các hẳn sẽ rất hỗn tạp, không chắc sẽ không phát sinh chuyện gì. Thanh Vũ là người từ nhỏ nàng ân sủng chiều chuộng, coi như xảy ra chuyện gì, Bách Lý Dực cho dù muốn truy cứu cũng không thể làm động tĩnh quá lớn, lúc này không giống như lúc xưa, nàng trong mắt mọi người là một vị hoàng tử bị chính phụ thân mình đưa sang quốc gia khác làm con tin, mọi cử động của nàng đều bị người ở nơi này giám sát.
"Ngày làm từ thiện ở Lãm Nguyệt Các qua đi, đem lương thực đưa tới, tình hình tị nạn bên Thông Châu cũng có thể tạm an ổn được một chút." Bách Lý Dực vuốt vuốt tóc mai của mình, trầm giọng nói. Nàng đem sợi tóc chậm rãi vuốt vuốt, đột nhiên giương mắt cười nhạo, "Chỉ là Thông Châu vẫn chưa an ổn, ta muốn thiên hạ này đều yên ổn, làm cho dự tính của các nhà đều công dã tràng."
Nàng cười, trong mắt lóe lên tia sáng, thật giống như ánh mắt của Hắc Báo trong đêm nhòm ngó con mồi, không giấu diếm được ánh mắt khát máu, "Ba nhà đều muốn chiếm được Nhạc Trung Thành, nhưng ta lại muốn thấy cả 3 nhà này đều nhìn thấy mà không chiếm