Đủ loại hình ảnh Moon Byul-yi đi qua trong đầu Kim Yong-sun, giống như là một cuộn băng quay chậm. Kim Yong-sun giờ đây mới phát hiện, bên trong bất tri bất giác, cuộc sống của mình, sinh mệnh của mình, sớm đã bị Moon Byul-yi nhồi chật. Tựa hồ mỗi một ngày còn sống đều cùng cô liên quan, rốt cuộc không thể chia lìa.
Trên hành lang truyền đến tiếng bước chân dồn dập, Kim Yong-sun ngẩng đầu, nhìn thấy phụ mẫu nàng vội vã chạy tới. Không muốn nói gì cả, 6 mắt nhìn nhau, phụ mẫu đều nhìn thấy trong ánh mắt Kim Yong-sun ưu thương, thấy được đau lòng, thấy được khủng hoảng trước nay nàng chưa từng có.
"Yong-sun, ngươi thế nào? Có bị thương hay không?" Kim phu nhân nhìn máu trên người Kim Yong-sun, lo lắng hỏi. Nhưng mà vừa dứt lời, thân thể đã bị người kia ôm chặt lấy. "Mẹ! Nàng bị thương rất nghiêm trọng, thật sự rất nghiêm trọng, từng này máu đều là của nàng! Một người sao lại có thể chảy nhiều máu như vậy chứ! Sao có thể chứ! Ta sợ nàng phải rời đi! Ta sợ sau này không còn được nhìn thấy nàng nữa!"
"Là ta sai lầm rồi! Đều là ta sai! Nếu không phải ta cưỡng ép nàng quay về, nàng sẽ không bị xe đâm phải! Ta...Ta hi vọng nàng sẽ tỉnh dậy, có thể tha thứ cho ta..."
Lời còn chưa kịp dứt, lại bị dính 1 cái tát cực mạnh từ Jung Whee-in.
Bởi vì lực đạo quá mãnh liệt, Kim Yong-sun bất ngờ không đề phòng cứ vậy lảo đảo té ngã trên mặt đất. Bên má, là đau đến bỏng rát, trong lòng lại dị thường bình tĩnh. Một cái tát này, là nàng nên nhận, là nàng tự làm tự chịu. Nhưng người ngoài nhìn vào ko khỏi sửng sốt, trên đời lại có kẻ nào dám đụng tay đụng chân vào Kim Yong-sun.
Kim phu nhân ko khỏi tức giận, trừng mắt nhìn Jung Whee-in: "Jung Whee-in! Thật hỗn xược, trước mặt tiền bối, lại dám làm càn, phụ mẫu ko biết dạy dỗ ngươi hay sao? Còn ko mau xin lỗi biểu tỷ của ngươi."
Hốc mắt Jung Whee-in đã trở nên đỏ bừng, nàng nhìn Kim Yong-sun ngồi ngây ngốc dưới đất, trong lòng lửa lại lần nữa bị châm ngòi, "Xin lỗi? Nàng chẳng phải mới là người nên xin lỗi sao? Dì! Ngươi bảo ta làm càn, ngươi thật chất mới là người ko biết dạy dỗ quý nữ nhà ngươi, ngươi sủng nàng quá mức, để nàng muốn làm gì thì làm."
Jung Whee-in nói xong, ko để ý đến tâm trạng tức giận của dì và dượng, lại xoay người túm lấy áo Kim Yong-sun, hung tợn nhìn chằm chằm nàng. Moon Byul-yi là một người tốt như vậy vì cái gì lại chấp nhận ở cạnh người này đến hơn 10 năm, nàng tột cùng đáng giá chừng nào khiến ngươi đa tình lâu như vậy?
"Kim Yong-sun! Ngươi ko có tư cách để cầu xin sự tha thứ. Trước đây ngươi luôn ép nàng phải ở cạnh ngươi đến hôi phi yên diệt (hóa thành tro bụi). Nếu nàng thực sự hôi phi yên diệt, vậy trong đó cũng sẽ có phần của ngươi. Ta tuyệt đối sẽ ko tha thứ cho ngươi." Jung Whee-in nói, trong mắt là một bộ "chỉ tiếc rèn sắt không thành thép". Nhưng mà nàng không biết, những lời này chọc giận đến Kim Yong-sun. Kim Yong-sun ngẩng đầu nhìn Jung Whee-in, trong mắt là hờ hững cùng băng lãnh như thường.
"Hừ!" Kim phu nhân nghe được những lời đó, tất nhiên ko cảm thấy hài lòng, Moon Byul-yi chỉ là 1 tôi tớ trong gia, sao có thể khiến tình tỷ muội giữa 2 nàng rạn nứt thế này, sớm nếu biết trước, Kim phu nhân sẽ ko đồng tình để Kim lão nhân cưu mang Moon Byul-yi về Kim tộc. Sau đó nhìn Kim Yong-sun và Jung Whee-in nói, "Nàng hôi phi yên diệt lại như thế nào? Ngoài nàng ra, Kim tộc chúng ta không có tôi tớ biết nghe lời sao?"
"Ta..." Kim Yong-sun nhất thời nghẹn lời, sợi tóc tản mác rơi xuống trước mắt, cuối cùng lại lộ ra mấy phần khốn đốn.
Trước đây Moon Byul-yi bỏ đi, đều là mọi thứ ko giống như trước. Không phải Moon Byul-yi, cũng không phải Moon Byul-yi. Cho dù là bạch y như nhau, cho dù cũng đứng ở nơi đó, nàng liếc mắt là có thể nhìn thấy, cho dù cũng là mi nhãn nhu thuận, nhưng vẫn không giống như ngày trước. Không thể nói được là không giống ở điểm nào, trà bưng lên quá nóng, quá lạnh, khi ôn hòa vừa uống thì vẫn là ghét bỏ quá nồng, quá nhạt... Mọi thứ đều bị bắt bẻ, mọi thứ đều không hài lòng. Các tôi tớ sợ hãi rụt rè ko có gan dám lại gần nàng. Chầm chậm, chầm chậm liếc mắt, chỉ nhìn thấy tấm thân nhỏ bé cô độc rủ xuống ở bên kia, trong lòng trống trải, dù thứ gì cũng không thể bù đắp được. Rốt cuộc là khác nhau ở chỗ nào? Trừ Moon Byul-yi ra không thể chấp nhận được bất cứ ai khác. Trên ngực bị một thứ cảm xúc to lớn không biết tên đè nặng đến không thể thở được, nôn nóng cởi bỏ sự ràng buộc của lý trí như mớ dây leo chằng chịt, lặng lẽ quấn quanh tâm.
Kim Yong-sun rơi vào trầm tư, Jung Whee-in cũng không phản ứng nàng, ngữ khí không còn hỉ nháo nữa, thanh âm cũng dần dần thấp: "Năm đó ta nên đưa nàng ra khỏi Hàn Quốc, thay vì chấp nhận để nàng ở Bucheon."
Khuyên tai vàng rũ xuống 2 bên tai, áp vào mặt, lặng lẽ tỏa ra ánh sáng mờ nhạt: "Năm đó nếu ta đưa nàng đi..."
"Ta sẽ không cho phép." Kim Yong-sun bình tĩnh lại, đứng dậy trầm giọng nói, mạnh mẽ kiềm chế tâm tư hỗn loạn trong lòng, còn chưa rõ nên nói những gì, miệng đã thốt ra, "Nàng thích ta."
Lời vừa nói ra, mọi người xung quanh đều ngẩn người, Jung Whee-in mở miệng định cãi, Kim Yong-sun đã lặp lại: "Nàng thích ta." Sự ngỡ ngàng trong khẩu khí bị thay thế bởi kiêu ngạo.
Cho nên Moon Byul-yi sẽ không rời khỏi, cô đã hứa phải bồi Kim Yong-sun đến hôi phi yên diệt. Moon Byul-yi thích nàng, cho nên, cô sẽ không đi. Vậy nên, cô chắc chắn sẽ tỉnh lại. Sự bình tĩnh nàng đánh mất giờ đã trở lại, khóe miệng cong lên, nụ cười trên mặt còn chưa phiếm khai, Jung Whee-in lại lên tiếng cười trước.
"A..." Jung Whee-in cẩn thận đánh giá Kim Yong-sun, sau đó liền lộ ra vẻ mặt thương hại: "Mọi người đều nói Jung Whee-in ta lỗ mãng, lại ko nhận ra Kim Yong-sun ngươi so với ta lại càng không thông nhân tình."
Nhìn nét cười đông cứng bên môi Kim Yong-sun, Jung Whee-in chậm rãi hỏi: "Moon Byul-yi nếu còn thích ngươi, ngày đó nàng chấp nhận rời xa ngươi sao? Chẳng lẽ ngươi đã quên những lời nàng nói trước khi ngất, nàng, cho dù sau này có tỉnh lại, tuyệt đối cũng ko chọn yêu ngươi lần nữa."
Nụ cười châm chọc dần dần mở rộng, Jung Whee-in lạnh lùng nhìn tự tin trong mắt Kim Yong-sun từng chút từng chút một tàn lụi đi: "Moon Byul-yi thích ngươi, vậy thì sao? Ngươi ngoại trừ biết nàng thích ngươi, còn biết được gì nữa?"
"Ta..."
Còn biết được gì? Con người mà nàng chỉ cần khẽ đưa mắt đã có thể nhìn thấy, thường vận bạch y như nàng, luôn mang một bộ dáng nhu thuận, miệng luôn gọi nàng tiểu thư, luôn... Không còn nữa, cái gì cũng không biết, nàng với cô chỉ biết được như vậy, đôi mắt ẩn chứa băng tuyết vạn năm mở to trống rỗng đảo qua.
Kim lão gia cảm thấy ko khí quá căng thẳng, khuyên mọi người nên bình tĩnh, đừng gây ồn ào trong bệnh viện. Sau đó khuyên bảo Kim Yong-sun vào phòng nghỉ ngơi, nhưng Kim Yong-sun có thế nào cũng không chịu đồng ý. Biết chính mình không thể khuyên can con gái, Kim lão nhân cũng đơn giản kéo Kim Yong-sun ngồi ở trên ghế, lẳng lặng chờ đợi ca phẫu thuật kết thúc.
Đồng hồ tí tách vang từng nhịp, một giờ, hai giờ, ... mười hai giờ, mười ba giờ đi qua. Cửa phòng cấp cứu đóng chặt cuối cùng cũng chậm rãi mở ra, đi ra đầu tiên là vị bác sĩ chính đầu đầy mồ hôi, vẻ mặt mệt mỏi. "Bác sĩ! bằng hữu ta, nàng thế nào?" Jung Whee-in ko đợi ai kịp mở lời, cầm lấy tay bác sĩ hỏi.
"Bệnh nhân thân thể vẫn đang trong tình trạng nguy kịch, xương sườn gãy, lại mất nhiều máu. Mà nghiêm trọng nhất vẫn là đầu của nàng bị tổn thương rất nặng, làm cho hệ thần kinh bị gián đoạn, rất có khả năng bệnh nhân sẽ... sẽ phải lưu lại di chứng." Bác sĩ nói đến đây lại dừng một chút, ánh mắt vội vàng nhìn qua mọi người trước mặt, chung quy cũng không nói gì.
Bình thường tình huống như vậy, nửa đời còn lại của bệnh nhân sẽ bán thân bất toại, sẽ không thể đi lại giống như người bình thường, ko những thế, não lại bị va chạm rất mạnh, dù có thể làm được trị liệu tốt nhất, cũng sẽ lưu lại một chút di chứng. Nhẹ thì có thể bị mất trí nhớ tạm thời, nặng thì sẽ dẫn đến bại não. Bác sĩ cũng không đem chân tướng còn lại nói ra miệng, bởi vì biết trước người thân nàng sẽ không chịu nổi đả kích lớn hơn nữa. Hết thảy vẫn là đợi cho nữ nhân kia tỉnh rồi sẽ nói sau cũng được.
Kim lão gia cố gắng trấn tĩnh lại tinh thần, từ tốn hỏi chuyện Kim Yong-sun: "Yong-sun, nàng tại sao lại bị thương?"
"Ta chạy theo nàng, một chiếc xe lao tới, vốn là lao hướng ta..." Kim Yong-sun nói đến đây dừng một chút.
Phụ mẫu Kim Yong-sun lẳng lặng nghe, tuy rằng nàng chưa nói hết câu, nhưng cũng 1 fần đoán được câu chuyện còn lại. Kim lão gia thực sự không hiểu chuyện giữa