Buổi tối hôm sau, vẫn là Kim Yong-sun ở lại bệnh viện chăm sóc Moon Byul-yi. Tại đây mỗi ngày, chỉ cần có chút thời gian, Kim Yong-sun sẽ cùng Moon Byul-yi nói chuyện. Có lẽ là để bù đắp trước đây nàng đã đối xử lạnh lùng với cô, có lẽ làm như vậy lòng của nàng sẽ dễ chịu hơn một chút.
"Ngươi rốt cuộc đến khi nào mới chịu tỉnh lại?"
"Có phải ngươi vẫn còn rất hận ta? Ta vẫn còn rất nhiều điều muốn nói với ngươi, có thể mọi chuyện đã quá muộn, nhưng ta vẫn hi vọng ngươi sẽ sớm tỉnh lại tha thứ cho ta."
Dần dần, âm thanh Kim Yong-sun càng lúc càng nhỏ, chỉ đủ 1 mình nàng nghe thấy, "Chờ sau khi ngươi tỉnh lại, ta sẽ không đối xử lạnh nhạt với ngươi như trước đây nữa, sẽ đối với ngươi thật tốt thật tốt..."
"Vậy nên, ngươi tỉnh lại nhìn ta có được ko?"
Phóng ra tiếng thở dài đầy áp lực, Kim Yong-sun mỏi mệt ngẩng đầu, lại uể oải nhìn mẫu thân nàng ngồi gần đấy. Kim phu nhân gần đây liên tục đến bệnh viện, mục đích chính ko phải là để thăm Moon Byul-yi. Trong mắt bà, một tôi tớ ko danh phận như Moon Byul-yi còn ko để vừa vào mắt, huống chi lại ngày đêm đến thăm cô. Từ trước đến đây, Kim phu nhân chưa bao giờ để ý đến sự tồn tại của Moon Byul-yi. Kim Yong-sun thừa hiểu rõ mẹ thường xuyên đến đây là để thuyết phục nàng quay về, tránh để gây tò mò trong giới làm ăn.
"Yong-sun, ngươi mau nghe lời ta quay lại Seoul đi. Trở về nhà nghỉ ngơi rồi lại đến có được không?" Kim phu nhân lo lắng nhìn Kim Yong-sun, bà ko đành lòng nhìn con gái cứ u uất như vậy mãi. Nếu Moon Byul-yi mãi mãi ko tỉnh lại, thế chẳng phải Kim Yong-sun sẽ cứ mãi đau buồn thế này sao. Đứa con gái lớn đã ko còn, vậy còn một đứa đang sống cũng như đang chết thì còn ra sự tình gì, Kim phu nhân thật sự không biết phải làm cái gì bây giờ.
Kim Yong-sun xoa 2 bên thái dương suy nghĩ, mẫu thân nàng ngày nào cũng vào đây yêu cầu nàng quay về, nhìn mẫu thân cũng mệt mỏi ko kém gì mình, trong lòng Kim Young-sun cũng rất khó chịu. Ko phải là chưa từng nghĩ đến việc sẽ chuyển Moon Byul-yi lên bệnh viện ở Seoul, nhưng bác sĩ bảo rằng chưa thể di chuyển Moon Byul-yi ngay lập tức được. Từ Bucheon chuyển lên Seoul là 1 quãng đường dài, hiện tại tình hình của Moon Byul-yi vẫn chưa xem là ổn định hoàn toàn, nếu như trên đường chuyển cô đi gặp phải biến cố gì, e rằng khó có thể đảm bảo an toàn tính mạng của bệnh nhân. Hơn nữa, bệnh viện Seoul cực kì đông người, đa phần giới làm ăn lớn trong nước thường đến đây khám bệnh. Người nổi tiếng như Kim Yong-sun chắc chắn dễ dàng thu hút sự chú ý, nên sẽ khó khăn hơn nếu thường xuyên đến viện chăm sóc Moon Byul-yi. Mọi người sẽ bắt đầu đặt câu hỏi và điều tra về mối quan hệ giữa Moon Byul-yi với Kim tộc. Hơn nữa, Kim phu nhân lại càng ko cho phép, bởi vì bà sợ nếu có người điều tra ra được sự thật về vụ tham nhũng năm xưa, là 1 phần dẫn đến cái chết của con gái lớn, chắc chắn sẽ ảnh hưởng tiêu cực đến Kim thị.
Kim Yong-sun lại nhìn Moon Byul-yi nằm trên giường bất động, cuối cùng cũng phải gật đầu chấp thuận quay về. Dù gì cũng ko rõ khi nào người kia sẽ tỉnh lại, nếu như...chỉ là nếu như cô thật sự ko tỉnh lại, nàng cũng ko thể cứ tiếp tục ở lại đây, bởi điều này sẽ ảnh hưởng đến gia đình và công ty nàng. Cuối tuần nàng vẫn có thể quay về thăm Moon Byul-yi, với lại ở đây có người chăm nom, Moon Byul-yi cũng ko thể bỏ đi được. Chỉ là Kim Yong-sun sợ rằng, nếu Moon Byul-yi tỉnh lại ko thấy nàng, liệu cô có trách nàng nhẫn tâm hay ko.
"Mẹ, ta đồng ý quay về, nhưng hãy hứa với ta, một khi nàng khỏe hơn, ngươi sẽ chuyển nàng lên Seoul. Bởi ta cảm thấy bệnh viện ở Bucheon ko tốt bằng trên đó."
Kim phu nhân gật đầu, dù là miễn cưỡng nhưng bà tạm thời chấp nhận để con gái quay về. Lòng Kim Yong-sun yên tâm hơn khi nhìn thấy sự đồng tình của mẹ.
"Được, ta cho tài xế đưa ngươi về, đừng miễn cưỡng chính mình." Kim phu nhân lo lắng nhìn Kim Yong-sun, bà đương nhiên sẽ không đành lòng nhìn nàng cứ vậy về một mình.
Kim Yong-sun đi rồi, phòng bệnh lập tức trở nên im ắng. Kim phu nhân toan đứng dậy rời đi, một màn kế tiếp, lại làm cho bà vừa ngạc nhiên, vừa lo sợ đến tột cùng. Moon Byul-yi hai mắt mở to, tuy rằng vô thần, nhưng lại nói rằng cô chính là từ trong hôn mê vừa tỉnh lại.
Kim phu nhân đến gần Moon Byul-yi như để kiểm chứng, sau đó mới ấn vào chiếc chuông đầu giường báo hiệu.
Moon Byul-yi nằm trên giường chợt nhìn Kim phu nhân. "Ngươi..." Thanh âm mỏng manh yếu ớt vang lên, Kim phu nhân kinh ngạc nhìn người nằm ở trên giường, khi nhìn đến Moon Byul-yi hai mắt sáng ngời nhìn mình, Kim phu nhân có thể xác định tiếng vừa rồi đích thị là do Moon Byul-yi phát ra.
"Ngươi đã tỉnh?...." Moon Byul-yi bỗng nhiên chuyển biến gây cho Kim phu nhân kích động, nhưng lời cô nói ra càng làm bà ngạc nhiên hơn. "Ngươi...là ai?" Moon Byul-yi dùng lực nói xong, sau đó bắt đầu từng ngụm từng ngụm thở hổn hển. Đúng lúc đó, bác sĩ và y tá bước vào phòng xem xét cô, rồi làm 1 ít điều trị, mục đích là làm cho tay chân cô khôi phục 1 ít tri giác. Nhưng vẫn là chưa có cách nào giúp Moon Byul-yi khôi phục lại trí nhớ, bác sĩ bảo cô cần phải có thêm thời gian, chỉ là đối với 1 vài người ít tiếp xúc với Moon Byul-yi trước kia sẽ khiến cô khó nhận ra ngay lập tức. Kim phu nhân nghe xong cũng ko hỏi nhiều, cảm ơn bác sĩ rồi ở lại với Moon Byul-yi.
Tâm tư của Kim phu nhân bây giờ rất hỗn loạn. Bà ko biết có cần thiết phải thông báo cho Kim Yong-sun biết hay ko. Trước kia Moon Byul-yi rời khỏi Kim tộc chỉ 2 năm, mà đã ảnh hưởng ít nhiều tâm trí của Kim Yong-sun. Nếu như nàng biết Moon Byul-yi mất trí nhớ, ko phải nàng sẽ nhất quyết giữ cô lại bên nàng cả đời sao. Kim phu nhân lo sợ rằng con gái bà sẽ ko tập trung vào việc quản lí Kim thị, mà chỉ lo chăm sóc Moon Byul-yi, và nếu điều đó thực sự diễn ra, tương lai của Kim Yong-sun sẽ ko ấm êm như trước đây nữa. Điều quan trọng là, tập đoàn RBW sẽ rơi vào tay người khác. Nghĩ thế, Kim phu nhân quyết định tạm thời giữ bí mật với con gái mình, tuyệt đối ko thể để 1 tôi tớ ko danh phận như Moon Byul-yi ảnh hưởng tiêu cực đến cuộc đời Kim Yong-sun sau này. Nhất định phải tách Moon Byul-yi ra khỏi Kim Yong-sun càng xa càng tốt.
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Gia tộc Kim vẫn luôn lạnh lẽo yên tĩnh, sàn gạch gỗ trơn bóng phản chiếu những thân ảnh màu trắng vội vã lui tới như mây, cơ hồ chân không chạm đất, nửa điểm tiếng vang cũng không dám phát ra. Nhìn kỹ, gương mặt ai cũng đều căng thẳng đến tù túng, cúi mày hạ mắt, mỗi người đều cảm thấy bất an.
Theo chân một nữ tôi tớ đang bưng khay trà rụt rè đứng trước phòng, cúi đầu gọi một tiếng: "Tiểu thư, trà đây ạ." Trong sự cung kính hàm chứa vài phần run rẩy không thể tự chủ.
Giữa tĩnh mịch, "Vào đi!" tiếng nói trong phòng cất lên đột ngột, khiến tôi tớ hoảng sợ co rụt lại, rồi mới dám sải bước tiến vào. Trong phòng khá là bừa bộn, xung quanh bàn làm việc của Kim Yong-sun là đầy những tờ giấy trắng chi chít mực đen và những con số. Trên mặt bàn làm việc có 1 bình hoa lài đã héo vì ko được thay nước đã lâu, nên mới khiến mùi rượu sực nức, xông thẳng vào mũi, át đi cả làn hương thanh dịu thường có. Nữ tôi tớ thật cẩn thận liếc mắt nhìn xem một cái, một người ngồi trên ghế sofa mệt nhoài, mái tóc màu nâu đỏ tán loạn rũ xuống, vài quyển sách dưới sàn loang lổ vết rượu, rõ ràng là còn tỉnh, đôi mắt khép hờ chỉ ngơ ngẩn nhìn chăm chú một sợi dây chuyền có hình mặt trăng trong lòng bàn tay.
Thật nhẹ nhàng vòng qua những quyển sách rơi tản mác đầy trên mặt đất, nữ tôi tớ đem chén trà đặt lên chiếc bàn con, rồi vội vã lui ra ngoài. Chờ khẽ khàng khép lại cánh cửa, lúc này mới dựa lưng vào cửa, thở dài ra một hơi thật dài. Tiểu thư tính tình càng ngày càng khó đoán, thình lình bị nàng nhìn đến cái gì, cho dù không làm lỗi cũng có thể bị nàng tìm cho ra lỗi. Nhớ tới bộ dáng một nha đầu trong gia dám ăn cắp lư hương ngày hôm qua bị phạt, dù ban ngày cũng dám bị dọa đến toàn thân đổ mồ hôi lạnh. Lòng còn sợ hãi liếc nhìn sau lưng một cái, cánh cửa vẫn đóng chặt, tay nhè nhẹ vỗ vỗ ngực, hoàn hảo hoàn hảo, Kim Yong-sun không bắt lỗi nàng, xem như nhặt trở về một cái mạng. Nghĩ lại, sau này nếu mỗi ngày đều như vậy, tiểu thư không đến phạt nàng, nàng cũng tự hù chết mình. Nhất thời không cẩn thận thở dài một tiếng, vội vã bụm miệng nhanh như chớp chạy đi.
Tiếng bước chân cẩn thận khẽ khàng dần dần đi xa, trong phòng lại quay về tĩnh mịch, Kim Yong-sun chậm rãi ngẩng đầu, trong đôi mắt đầy tơ máu lộ ra vài phần mờ mịt. Ánh mắt rơi xuống trên những tờ giấy trắng chi chít mực đen tán loạn, hắc hắc bạch bạch tản mác đầy trên đất.
Lại nhớ tới chuyện Kim phu nhân vài ngày trước nói với nàng. Mẫu thân nói rằng Moon Byul-yi đã tỉnh lại, tuy nhiên cô ko muốn gặp mặt nàng. Moon Byul-yi còn cầu xin bà hãy đưa cô ra nước ngoài, tuyệt đối càng ko thể để Kim Yong-sun biết sự thật.
"Thế nên người chấp thuận ý nàng?" Kim Yong-sun nhìn thẳng vào mắt mẫu thân, ý đồ tìm được mục đích bên trong mắt bà.
"Phải. Chúng ta đã nợ con bé quá nhiều, hơn nữa kĩ thuật trong nước vẫn không có cách nào khôi phục tay chân Moon Byul-yi nhanh chóng. Ta có quen 1 bác sĩ ở phương Tây rất giỏi, ta đã nhờ nàng giúp đỡ Moon Byul-yi. Coi như là lời cảm ơn con bé đã đỡ cho con 1 mạng." Kim phu nhân nhìn thẳng vào mắt Kim Yong-sun, bà biết quý nữ nhà mình đang dò xét bà, nên cách tốt nhất là trực tiếp nhìn vào mắt nàng, để tránh khỏi sự nghi ngờ.
Nhưng Kim Yong-sun là người thông minh,