HOẠT ĐỘNG TẬP THỂ, trước đây tôi cũng đã từng bàn luận về vấn đề này rồi. Thân là một người đơn giản, chỉ tồn tại có hai trường phái thích hoặc ghét, thì tôi sẽ nói rằng tôi ghét cách làm việc kiểu này. Bởi nó có quá nhiều sự phụ thuộc và ràng buộc, thậm chí mất công cũng có. Một nhân vật phản anh hùng đã từng nói: “Mọi sự bất công trên thế giới này đều bắt nguồn từ khả năng yếu kém của một ai đó”.
Thú thực thì đó chỉ là cái cớ, một cái cớ hoàn hảo cho lý do tôi ghét cả con người nữa. Nhưng tôi lại thích cái cách mà họ đối xử với nhau. Vậy nên việc nhìn một nhóm khá thân thiết đang trên đà tan rã đôi khi rất là thú vị và là niềm vui thích của nhiều người, trong đó có tôi.
Lại có một câu nói như thế này: “Làm điều mình thích là tự do, thích điều mình làm là hạnh phúc”. Vả lại Bác Hồ cũng từng răn dạy: “Không có gì quý hơn độc lập tự do”. Vậy nên chúng ta chỉ cần được tự do và hạnh phúc là đủ. làm việc cá nhân là một điều lý tưởng. Tìm cách để tăng những mối quan hệ quá ư là thừa thãi, thậm chí đối với tôi nó còn gây tác dụng ngược.
Vậy mà hôm nay, một nhóm người tâm đầu ý hợp đến độ giải quyết mọi việc một cách chóng vánh và hoàn hảo đến gặp tôi. Chị tưởng tượng thôi cũng đã là không chấp nhận được rồi. Nhưng chưa dừng lại ở đó, với một lời lẽ uy hiếp đến chắc chắn, họ điểm nhiên mời tôi tham gia cùng họ bằng phong cách ngẫu hứng mang tính bắt buộc. Theo như tôi nghĩ thì Trang là một người cực kỳ có quyền lực trong cái nhóm ất ơ đó, kế tiếp là Đức. Đây là hai thành viên có học lực cực khá cùng danh tiếng nổi nhất của lớp tôi. Các thành viên còn lại mà tôi đã gặp qua là hai người thuộc lớp A1- lớp chọn có thành tích cao nhất trường- cùng một cô nhóc lớp 10 khá nhút nhát. Liệu đây có phải là tất cả? Liệu cái hội này có tầm thường hay ất ơ như tôi nghĩ?
Bóng của bản thân tôi tụ lại một chỗ, không gian oi bức, những tia nắng như đổ lửa xuống sân trường. Tôi nặng nề, kéo lê đôi chân và kéo bước theo năm người họ với chiếc cặp nặng trĩu trên lưng. Gói mì tôm Hảo Hảo được đóng gói như một hộp quà đẹp mắt đó, tôi đã cất vào trong cặp. Tiếng giày loạt quẹt vang lên bởi tôi cho thấy một sự mệt mỏi và chán nản rất đầy trong từng thớ thịt. Chúng tôi băng qua sân trường, hướng về dãy nhà giáo viên, nơi có những căn phòng quyền lực nhất điều hành toàn bộ ngôi trường. Có văn phòng ở một nơi như thế, những người này quả thật không tầm thường như tôi nghĩ mà.
Bước lên cầu thang, những tiếng nói chuyện vẫn rôm rả phát ra bởi nhóm người thân thiết kia. Thỉnh thoảng có một người ngoái lại nhìn xem bản thân tôi còn nhận diện ở đó không? Tuy rằng tam thập lục kế, tẩu vi thượng sách, thế nhưng tôi không bỏ trốn đâu, bởi vì có lý do gì để tôi làm vậy chứ? Nghĩ vậy, tôi cũng biết ý nên liền bước thật nhanh để rút ngắn khoảng cách với họ. Dù sao làm phiền người khác cũng là không tốt mà.
Vị trí mở họ đã hướng đến nằm ở tầng 3, tầng cuối cùng của tòa nhà này. Trên đây gồm các phòng thực hành của những môn tự nhiên khô khan, nhàm chán. Tôi không còn xa lạ gì với những căn phòng đó nữa. Vậy thì rốt cuộc, họ định dẫn tôi vào nơi nào? Vẫn bước theo, tôi đoán mò. Thế nhưng khi lên đến tầng 3, có một dòng ký ức quen thuộc của về nơi thùy Thái Dương của não tôi. Những người này có liên quan đến nơi đây, trước đây tôi cũng đã để ý một chút rồi.
Đúng như tôi dự đoán, Trang dừng lại trước cửa một căn phòng ở cuối hành lang, một căn phòng luôn kéo kín rèm và cửa khép hờ ở tạo nên dáng vẻ bí ẩn không đáng có của nó. Đúng thế, lần trước tôi đã thấy trang bước ra từ đây rồi. Một căn phòng mà tôi từng nghĩ đó là nhà kho hay nơi cất giữ tài liệu của trường.
Chần chừ một chút, Trang với tay kéo cánh cửa một cách nặng nề bởi bản lề đã bị hoen rỉ gần hết. Một tiếng “kẹt” đầy u ám vang lên khiến tôi có chút rợn tóc gáy hệt như những bộ phim kinh dị của Hollywood vậy.
- Cậu vào đi!
Trang nói rồi không để tôi trả lời cũng không nài nỉ tôi như người mình đang cần, cậu ta bước vào, theo sau là Đức và những người còn lại. Căn phòng này mờ ám quá, liệu họ có âm mưu bắt cóc hay tra tấn tôi không? Phân vân một lát, rốt cuộc cuối cùng sự tò mò đã lấn át, tôi liền bước vào với một thái độ đề cao cảnh giác.
Ngoài trời nắng chói chang, khi tôi chuẩn bị bước vào bên trong, một luồng khí lạnh của điều hòa và vào mặt tôi mát rượi. Đặt chân qua cửa, có lẽ do không một tia nắng nào chiếu vào nên căn phòng tối om. Bầu trời như đổ sập xuống trước mắt tôi, một cảm giác choáng váng khiến mắt tôi trở nên nên tối sầm lại. Sau đó 2 giây, tôi liền đóng cửa lại cho đỡ bay hơi điều hòa rồi quay vào. Có lẽ như đã hơi quen với bóng tối, tôi nhìn sâu bên trong. Vậy ra hội vẫn còn hai thành viên nữa à? Nhưng người kia là sao? Tôi sững người, đi từ bất ngờ này đến ngạc nhiên khác. Trước mắt tôi là một người quen thuộc, một người phụ nữ khoảng 30 tuổi đang ngồi trên chiếc ghế bành, hai chân gác lên nhau đi đôi với nó là dáng người cực kỳ quyến rũ. Đúng vậy, đây là cô Phương- giáo viên chủ nhiệm kiêm giáo viên dạy Văn của chúng tôi. Tại sao cô lại ở đây? Đó là câu hỏi đầu tiên mà tôi nghĩ đến. Không để sự hiếu kì kích thích tôi nữa, tôi đến hỏi luôn:
- Ơ, thế này là thế nào? Tại sao cô lại ở đây ạ?
- Cuối cùng thì em cũng đến à?- cô dùng một câu hỏi thay vì trả lời tôi- cô cũng rất mong chờ em hợp tác lắm đó.
Tôi chột dạ, hốt hoảng hỏi lại với một thái độ đầy sự lỗ mãng:
- Ý em là tại sao cô lại ở đây và cô biết bao nhiêu chuyện em làm rồi ạ?
Không trốn tránh nữa, cô liền nhíu mày đáp lại tôi:
- Cô là quản lý của hội thì phải ở đây là đúng rồi. Và em đúng rồi đó, tất cả những chuyện em làm tôi đều biết hết và giờ khi tôi có vô số câu hỏi dành cho em đây.
- Câu đấy phải để em nói mới đúng chứ?- lần này, tôi thật sự đã mất bình tĩnh và liên tiếp đặt ra những câu hỏi vô cùng ngớ ngẩn- Em mới là người đang cần giải thích đây này. Rốt cuộc thì quản lý là sao chứ? Cô nói rõ được không?
- quản lý thì là quản lý thôi- Trang liền lên tiếng hỏi cô Phương- trước hết chúng ta cứ ngồi xuống đã, đây vốn dĩ là mục đích của cuộc thương lượng này mà.
- Vẽ ra Các em quyết định thương lượng hay thỏa thuận gì à? Cô tưởng chỉ cần giải thích là ổn?- cô Phương vẫn hồ nghi hỏi.
- Dù sao thì cũng phải nói chuyện một lát để xóa bỏ hiểu nhầm chứ cô.
- Cũng phải.
Đến bây giờ tôi mới để ý xung quanh, căn phòng này vốn dĩ là một lớp học, có cả bảng đen và cơ sở vật chất chất trừ bàn ghế nói chung là tương đối đầy đủ. Từ cửa bước vào chính là 4 chiếc bàn liền ghế dài 1m5 được xếp quay vào nhau tạo thành một chiếc bàn khá rộng. Ở phía đầu bàn có một ổ PC và chính giữa là một bộ cốc chén. Bởi thế, mùi nhân trần thỉnh thoảng rất dễ chịu. Phía bên trong ông căn phòng phòng tối ôm đó, Tôi đếm được 7, 8 kệ lớn chất đầy sách truyện trên đó khiến cho nơi đây không khác gì một thư viện nhỏ cả. Phía cuối bức tường có treo một vài bức ảnh mà tôi còn chẳng nhìn rõ nữa.
Sau lời đề nghị của Trang, tất cả thành viên lập tức ngồi xuống chiếc bàn đó. Phía bên phải từ trong ra lần lượt là Trang, Ngọc, Chi. Phía đối diện là Đức, Nam vào một cậu con trai nữa mà tôi chưa gặp lần nào. Xét theo thái độ nãy giờ, Tôi đoán đây là một cậu nhóc lớp 10. Với một cặp kính dày cộp cùng nước da hơi tối màu, cậu nhóc vừa ngồi xuống ảnh đã đứng dậy rồi chạy ra góc phòng mang một chiếc ghế nhựa đến vị trí của tôi, vừa đặt xuống vừa nói: “Anh ngồi đi ạ”.
Không khách sáo, tôi tháo chiếc cặp nặng trịch ra rồi ngồi phịch xuống. Chi cũng rất biết ý, em ấy liền nhanh nhảy rót một cốc nước màu trà rồi đẩy về phía tôi. Do đang rất khát, tôi chẳng suy nghĩ nhiều mà cầm lên tu cạn gần một nửa. Nguyên nhân trần ngọt dịu tràn đầy đầu lưỡi vào cổ họng của tôi. Cảm giác lúc đấy sảng khoái vô cùng. Sau khi ổn định xong, cô Phương- người nãy giờ vẫn yên vị ở chiếc ghế bạch bắt đầu lên tiếng:
- Trước khi vào việc thì cô xin giới thiệu, đây là Minh, một học sinh “gương mẫu” trong lớp cô. Có lẽ mọi người đều biết rồi nhưng cũng phải phải nói thêm, cậu ta là một kẻ cực kỳ tiêu cực và bảo thủ. Đừng bao giờ cãi nhau với cậu ta làm gì, mất thời gian lắm. Nếu có gì không hiểu thì cứ hỏi các bạn nhé Minh.
Cái gì vậy? Trong tình huống này thì tôi còn hãnh diện sao được? Cách giới thiệu thật là thô lỗ mà. Nhưng tôi không phủ nhận vì đó chính là bản chất thật của tôi. Có lẽ tất cả mọi người đều nghĩ vậy nhưng đó chỉ là một lời nhận xét chung chung mà thôi. Sao mà giới thiệu đầy tử tế đó, tôi liền đảo mắt qua một lượt. Nói tóm lại là tất cả mọi người ở đây tôi đều không còn lạ mặt nữa. Cô gái xinh đẹp với mái tóc dài kia ra chính là Nguyễn Thùy Trang. Là một thành viên của lớp tôi và là người đầu tiên nằm trong danh sách hạn chế cần đề phòng mà tôi tự đặt ra. Tôi không biết cô ta lấy đâu ra tất cả các thông tin cá nhân của tôi. Ngoài việc biết được cái tên và thành tích học tập rất khá, tôi hoàn toàn mờ tịt về gia thế cũng như lí lịch của cô ta.
Thứ hai là một cậu con trai với khuôn mặt khiến cho chị em phụ nữ chết mê chết mệt cùng khả năng giao tiếp và điều khiển tâm trí người khác ở mức thượng thừa. Đó là Trần Văn Đức, người tiếp theo nằm trong cái danh sách đen mà tôi không chần chừ cho vào ngay và luôn. Có rất nhiều mối quan hệ với cả lớp trên, lớp dưới hay những lúc bên cạnh, thậm chí là với cả những trường khác trong khu vực. Tôi có thể nói cậu ta là một con người của xã hội. Nêu đánh giá qua vẻ bên ngoài thì cậu ta đúng chuẩn một quý công tử với gia cảnh rất khá và là con nhà gia giáo. Thế nhưng mấy ai biết bên trong, cậu ta lại là một con quỷ hút máu người, một kẻ mưu mô và xảo quyệt bậc nhất.
Đang ngồi cạnh Đức là Nam, tôi chỉ mới gặp cậu ta cách đây vài phút nên cũng chẳng biết con người này như thế nào. Nhưng khi nói chuyện với cậu ta, tôi xác định luôn Nam là một con người rất hay ra vẻ tri thức, luôn coi mình tài năng hơn tất cả mọi người. Và đặc biệt là cực kỳ khinh thường kẻ kém cỏi hơn mình, một con người lạc hậu với chủ nghĩa phân biệt đối xử cực kỳ cổ hủ. Đánh giá người khác qua điểm số và vẻ ngoài của họ.
Thứ tư là một cô gái khá đơn giản nhưng ưa nhìn, mái tóc búi gọn gàng lộ rõ chân gáy nhìn rất kích thích. Đó là Ngọc, một cô gái với khả năng diễn xuất ở mức thượng thừa, diễn như không diễn vậy.
Cuối cùng là Chi, cô bé lớp 10 cắt tóc ngang vai, dáng người nhỏ nhắn, cặp kính rất hợp với khuôn mặt dễ thương cùng tính cách nhút nhát càng họa thêm nét đáng yêu của Chi. Thật đúng là mỗi em gái ngoan hiền, đảm đang lý tưởng mà. Vậy là chỉ còn thằng nhóc da đen với cặp kính dày cộp kia nó tôi chưa gặp bao giờ thôi. Thế thôi dừng mắt ở vị trí của mình mình khoảng một vài giây, biết ý, cậu nhóc liền đưa tay về phía tôi rồi khẽ cúi đầu nói:
- Em là Hải, học lớp 10A1. Rất mong được hợp tác với anh.
Tôi cũng gật đầu rồi đưa tay ra bắt nhập đáp lại sự lễ phép của cậu nhóc này. Sau cái bắt tay đầy thân mật đó, Trang liền bắt đầu câu chuyện:
- Trước khi đi vào vấn đề chính thì chúng ta sẽ giới thiệu qua về văn phòng này.
Nghe vậy, tôi nuốt nước bọt đánh “ực” một cái rồi im lặng chờ đợi, Trang nói tiếp:
- Văn phòng này có tên là “Hội những kẻ nhàn rỗi”. Nói chung thì cái tên chỉ để làm màu thôi. Hội cũng đã được thành lập cách đây một vài năm bởi các anh chị khóa trước. Chúng tôi ở đây như những tình nguyện viên vậy, làm những việc như trợ giúp người khác trong một vài vấn đề thường gặp. Thế nhưng nói chung là vẫn có giới hạn. Giống như cậu vậy, nếu gặp những việc ngoài khả năng thì chúng tôi sẽ từ chối. Vả lại chúng tôi không làm giúp họ toàn bộ mà chỉ hỗ trợ vài phần, và một lúc nào đó họ sẽ có thể tự lập được. Ngoài ra chúng tôi còn giải quyết các vấn đề về tư vấn tâm lý hay chỉ đơn thuần là đưa ra các lời động viên, lời khuyên nhủ tốt nhất cho người khác. Về lịch làm việc thì sẽ là 30 phút- 1 giờ sau mỗi buổi học cả sáng lẫn chiều; buổi chiều những ngày không có tiết và cả ngày chủ nhật. Về số lượng thì lớp 10 sẽ gồm 2 thành viên do chính lớp 11 chọn. Khi lên lớp 11 thì số lượng sẽ tăng lên 4 người. Và khi lên lớp 12 thì những thành viên khác sẽ có đặc quyền được rời hội hoặc thời gian tham gia có thể hạn chế hơn do phải dành thời gian cho việc thi cử. Cậu hiểu tương đối rồi chứ?
Trang ngắt lời. Sau khi tiếp nhận xong vừa thông tin hỗn độn để phiền phức đó, tôi liền suy nghĩ một lát rồi nói:
- Tôi có ba vấn đề cần thắc mắc. Thứ nhất, nếu tham gia, tôi sẽ có đặc quyền được rút lui vào năm sau như những người khác. Tức là tôi chỉ cần cố gắng cam chịu 1 năm, phải chứ? Thứ hai, xét tới các thành viên ở đây, tôi phát hiện được một điều, cái hội này là một sự thỏa hiệp giữa A1 và A10, cũng tức là lớp có thành tích tốt nhất và lớp tệ nhất. Điều này có thể bỏ qua nhưng khi nhìn nhận đến số lượng thành viên thì như cậu nói, vấn đề này đã đạt đủ tiêu chí của hội rồi mà. Tại sao lại cần có tôi làm gì? Nếu như vậy thì tôi cảm thấy mình là một kẻ thừa thãi không hơn. Và cuối cùng, thay vì gọi hội này là “Hội những kẻ nhàn rỗi” thì tôi thế nên gọi là “Hội những kẻ thích lo việc bao đồng và soi mói đời tư của người khác” có lẽ sẽ hợp lí hơn đó.
Sau khi tôi nói xong, căn phòng đột nhiên im lặng đến lạ thường. Không ai nói với ai một câu nào, thế nhưng nét mặt mỗi người lại biểu lộ những cảm xúc khác nhau rõ rệt. Tất cả cái nhìn đổ dồn vào tôi nhưng khi có người nào đó phát ngôn một câu nói động trời chẳng hạn. Tôi cũng im lặng nhưng thay vì tự hào hay bối rối bởi cảm thấy khi bạn thân có được sự chú ý. Tôi vẫn ngồi đó, chẳng biểu lộ cảm xúc nào đặc biệt ngoài một cái nhìn tóe lửa thẳng vào mắt Trang. Cậu ta cũng vậy, cứ nhìn tôi với một vẻ mặt thách thức. Cứ thế đến 10 giây, không khí trong phòng vô cùng căng thẳng. Nhưng rồi sau cùng, tôi cũng cảm thấy bất an hoặc có lẽ bởi khái niệm ganh đua, đặc biệt là với người khác giới trong tôi không tồn tại. Cuối cùng, thở dài một tiếng, tôi đến cầm cốc nước lên uống một hợp lớn và cũng để tránh ánh mắt của Trang. Bầu không khí lúc này bắt đầu chùng xuống khiến cho tôi và những người xung quanh cũng dễ chịu hơn nhiều. Bất chợt, Trang lên tiếng đáp lại câu hỏi như khiêu khích đó của tôi:
- Về vấn đề đầu tiên, nếu tham gia cậu sẽ được coi như một thành viên của hội, có những đặc quyền như vậy đồng nghĩa với việc cậu sẽ được rồi nhóm vào năm sau.
- Tôi hiểu đại khái rồi? Nhưng dù sao một năm cũng là thời gian khá dài đó. Thế còn vấn đề thứ hai? Rốt cuộc các người coi tôi là gì và tại sao lại làm đến thế với một kẻ bất tài như tôi?
- Đúng như em nói, hội được thành lập nhờ vào sự hợp tác giữa A1 và A10 để cùng giúp đỡ vào bù trừ vào các điểm yếu của nhau- lần này thì người giải thích là cô Phương- vả lại cũng có một vài người do học tài thi phận hoặc vì một số lý do không đáng có nào đó mà bị đẩy xuống lớp kém nhất mà không đánh giá chính xác khả năng của họ như Đức và Trang chẳng hạn. Còn về lý do tại sao em lại ở đây thì bởi sau khi xem xét lý lịch của em, mọi người quyết định sẽ suy nghĩ kỹ về những khả năng xấu nhất em gây ra cho trường, thậm chí lớp mình và chủ yếu là cho người khác. Chúng tôi quyết định