Một tiếng kẽo kẹt của bản lề bị hoen rỉ gần hết đó lại vang lên, cánh cửa bật mở, ánh sáng bên ngoài chói chang khiến tôi lóa mắt. Một luồng không khí nóng xả vào khiến người đang ở trong phòng điều hòa như tôi cảm thấy choáng váng. Những người trong phòng đều khá bất ngờ, cả tôi cũng vậy. Tôi ư? Tại sao lại vậy? Bởi vì người mở cánh cửa đó không phải là tôi.
Sau khi chớp mắt vài cái để nhìn cho rõ. Ở ngoài cửa, một cô gái với dáng người vừa phải đang đứng đó. Tôi nheo mắt, cố gắng chỉnh lại tầm nhìn nhưng sau cùng tôi lại chẳng nhận ra người ta. Đó là vì người con gái đó tôi đã gặp bao giờ đâu cơ chứ. Nhưng tôi chắc chắn 100% đây không phải là thành viên của hội. Nếu là người ngoài thì tôi chẳng cần phải nán lại làm gì. Thế nhưng, khi mà tôi chưa kịp bước ra ngoài thì cô gái đó bất chợt cúi đầu lên tiếng:
- À, em chào cô, chào mọi người ạ.
- Bạn đến đây có việc gì vậy?
Sau câu hỏi niềm nở của Đức, tôi đã hoàn toàn tin tưởng đây là một người xa lạ đối với hội rồi. Vậy thì liên quan đến chuyện mà Trang từng đề cập trước đó nhỉ? Ra là hội này có những công việc như thế thật.
- Tớ, tớ có chút chuyện muốn nhờ mọi người giải quyết. À..., Ừm...
- Ra là khách hàng à? Trước tiên thì cậu cứ ngồi xuống đã? Cậu muốn nhờ việc gì?
- À, thực ra thì...- cô gái nhút nhát đó vẫn ấp úng chưa dám lên tiếng sau khi đã an vị vào chiếc ghế mà tôi vừa ngồi.
Chưa kịp nghe xong câu trả lời lằng nhằng không đâu ra đâu đó, tôi liền mặc kệ họ rồi quyết định bước ra ngoài cửa. Dù sao thì đây cũng là chuyện nội bộ của hội. Vả lại càng là một lý do chính đáng cho tôi cất bước. Vừa đi, tôi còn không quên nói lại:
- Vậy tôi xin phép nhé?
Nhưng:
- Khoan đã!
Một tiếng gọi giật. Không cần quay lại tôi cũng biết chủ nhân của giọng nói đó là ai và đang hướng đến ai. Thế nhưng dù sao cũng là phép lịch sự, tôi liền ngoái nửa phần thân lại để lắng nghe. Thế tôi chuẩn bị sẵn tâm lý, Trang liền nói tiếp:
- Sẵn tiện cậu còn ở đây, Tại sao không dành chút thời gian để tìm hiểu một chút về công việc cũng như cách giải quyết của hội nhỉ? Lần nào thì cũng chưa tới 1 giờ nữa. Nếu ngày sau cậu có vui lòng tham gia cùng với chúng tôi thì cũng khỏi bỡ ngỡ.
Vậy cũng tốt, người ta đã có thành ý như vậy thì cũng không nên từ chối. Vả lại nhìn ngoài trời cũng đang khá nắng, cứ nghĩ đến việc đạp xe dưới không gian như vậy khiến tôi ngán ngẩm. Còn nữa là tôi cũng chưa thấy đói cho lắm. Vậy nên theo ý Trang, tôi quyết định sẽ nán lại một lát.
Nhìn thấy chiếc ghế mà mình vừa ngồi đã bị chiếm một cách dễ dàng, tôi cũng không có ý muốn tranh chấp với con gái nên quyết định sẽ tìm một chiếc ghế mới ở vị trí mà hãy vừa lấy lúc trước. Sau khi bản thân đã ổn định lại chỗ ngồi, Chi liền nhanh nhẹn làm công việc của mình, rớt một cốc nước rồi đẩy về phía cô gái kia. Thật đúng là một mẫu em gái đảm đang mà. Để tiếp tục câu chuyện một cách trơn tru, Trang liền nói:
- Trước tiên thì bạn hãy vui lòng giới thiệu bản thân đã.
Đúng là một cách đề nghị thật khiếm nhã mà. Nhưng sao khi nghe câu hỏi vừa rồi hệt như những câu phỏng vấn khi đi kiếm việc làm nhỉ. Có lẽ câu hỏi đó đã không còn xa lạ nữa, Vị khách kia liền lên tiếng:
- Tớ... Tớ là Nguyễn Thu Hà, học lớp 11A4.
- Vậy bạn đến đây có việc gì?- Trang vẫn gặng hỏi.
- Đầu tiên thì tớ muốn xin lỗi vì đã làm phiền mọi người muốn như vậy- cô gái tên Hà kia vẫn giữ thái độ dè chừng, vừa ra vẻ hối lỗi và những câu trả lời những câu hỏi một cách bỏ lửng- Thực ra thì chuyện là thế này:... Ừm, thực ra thì...
Tôi nhìn đồng hồ, hai cây kim đã chỉ 12:30 rồi. Do nóng lòng trước những câu hỏi kiểu “Điền vào chỗ trống” đó, tôi suy nghĩ một lát rồi nói:
- Xem nào. Cậu đến đây muộn thế này, hẳn là phải có một việc gì trước đấy đúng không? Nhà trường không có yêu cầu gì quá 12 giờ trưa nên ở lại do bị phạt hay bận việc thuộc khả năng giải quyết của học sinh liên quan đến nhà trường là điều không thể. Vậy thì chỉ còn là vấn đề cá nhân thôi. Ta sử dụng phương pháp loại trừ nhé. Ở lại đến giờ này, khả năng cao sẽ là mất đổ và đến nhờ tìm lại. Có thể trước đó cậu đã cố gắng tìm kiếm nhưng không thể nên vẫn bất đácc dĩ phải đến đây tìm sự trợ giúp. Thế Nhưng thái độ không chút mệt mỏi hay lo lắng của cậu lại chẳng có vẻ gì là như vậy. Vì nó quá thư thái, không hề vội vã. Nếu như bỏ đi điều kiện đó thì cậu đang làm điều gì liên quan đến công việc của người khác. Nhưng nhìn cậu lại chẳng nói lên rằng đang trợ giúp người khác cả. Có nghĩa là cậu đang đợi họ đi về để làm điều gì đó mờ ám hoặc theo dõi người ta. Thế nhưng có đây đến giờ này mà vẫn chưa hành động thì không phải là quá muộn rồi sao? Kể cả việc cậu theo dõi họ thì hẳn là sẽ không có thời gian mà vui chơi ở đây đâu nhỉ? Nhưng nếu gộp cả hai lại thì nó là chuyện khác. Nói tóm lại là cậu đang theo dõi một người đợi người khác ra về để làm trò dơ bẩn. Tôi nói đúng chứ?
Ngắt lời sau khi trình bày luận điểm của. Cả căn phòng im lặng, 8 cặp mắt đều hướng về tôi, đồng tử mở rộng, miệng há hốc như chưa tin vào tai mình. 5 giây trôi qua, một vài giọng nói lại vang lên phá tan sự yên tĩnh đó:
- Ha ha, làm sao có chuyện như thế nhỉ?- Nam nghi ngờ và bác bỏ như chưa tin vào tôi.
- Nghe như đang xem phim trinh thám hay đang đọc truyện Sherlock Holmes của Conan Dolly vậy nhỉ?- Hải cũng vừa ra vẻ suy tư vừa nói.
- Liệu có thật vậy không nhỉ?- Ngọc cũng tiếp lời hỏi lại.
- Ừ, dù sao thì cũng chỉ là suy đoán mà thôi- Nam chốt một câu cuối cùng để phản đối toàn bộ suy luận của tôi.
- ...- tôi vẫn im lặng, không nói gì.
Nhìn chung là quan họ hoàn toàn không tin vào suy nghĩ kiểu thầy bói của tôi chứ gì? Thôi kệ, bởi cũng đúng thôi, tất cả chỉ là những điều dựa trên trực giác và hoàn toàn mang tính tương đối đó. Có nghĩa là tôi cũng chẳng tin vào chính bản thân mình hay những điều tôi nói. Trẻ nhưng tôi vẫn hy vọng, một ngọn lửa hy vọng nhen nhóm trong tôi dù rất nhỏ, rất nhỏ. Đến tôi còn cảm thấy như nó không tồn tại. Có lẽ tôi đang chờ đợi, chờ đợi lời xác nhận hoặc phản bác một cách phũ phàng từ người con gái tên Hà kia. Tôi nhìn cậu ta.
- Tại sao cậu lại biết được đến như thế? Không lẽ tất cả cả là do cậu gây ra? Cậu đang theo dõi tôi à?
Hà, giờ đây đang biểu hiện một thái độ hết sức sợ hãi và hoang mang, cô ta co người lại đề phòng, vừa nhìn tôi bằng một ánh mắt cực kỳ tức giận và kinh tởm. Cái gì vậy chứ? Cô ta nghĩ tôi là ai vậy? Tôi chẳng có hứng thú tẹo nào dù ngoại hình cô ta nhìn khá ổn. Nhưng nhìn cái điệu bộ kia thì tôi nghĩ bản thân đã đoán khá chính xác rồi chỉ là tương đối. Để xác nhận, tôi vừa phủ định lại điều đó, cốt chỉ để minh oan cho bản thân, vừa nói:
- Còn lâu tôi mới làm trò đó, đừng tưởng bở. Những điều tôi nói ra hoàn toàn có cơ sở và dựa vào việc tôi nhìn thấy qua cậu và tình hình hiện tại. Vả lại có tên giết người ngu ngốc nào lại nói ra cách thức gây án của mình không? Và nếu cậu nói như vậy thì tôi đoán đã có phần đúng rồi, phải không? Nếu không thì cho tôi xin lỗi. Bởi tôi cũng không chắc chắn lắm đâu.
Dù gì thì cũng phải xin lỗi người ta trước. Thế nhưng trong tôi, hi vọng đó ngày càng mãnh liệt. Sau câu giải thích đầy ngớ ngẩn của tôi, thái độ của Hà vẫn chưa hết sợ hãi, nhưng cô ta cũng dần bình tĩnh hơn. Một sự an tâm nhóm vì nghĩ ở đây có khá đông người nên tôi chẳng hành sự hay làm gì có hại cho bản thân chăng? Thế này thì chủ quan quá rồi đó?
Cả căn phòng bỗng im lặng đến vài giây. Nhưng dù lâu đến đâu thì nó cũng sẽ bị phá vỡ. Hà ngập ngừng lên tiếng trong khi nét mặt và thái độ cũng chẳng khá hơn lúc trước là bao:
- Đúng, đúng là như vậy. Nhưng làm sao mà cậu biết được. Nếu cậu không giải thích thì tôi sẽ không hết nghi ngờ đâu.
- Vậy à. Tôi đã giải thích toàn bộ rồi đấy. Tất cả chỉ là do quan sát của tôi mà thôi. Cậu không tin cũng là điều hợp lý bởi vì có lẽ điều này chị thấy trong mấy bộ phim trinh thám viễn tưởng nhưng không hẳn là nó không thể làm được. Đây chỉ là thói quen quan sát con người và đoán xem họ đang làm gì, đang nghĩ gì của tôi thôi.
Nghe như tôi đang cố biện minh cho hành động của mình bằng cách đổ lỗi hết cho thói quen vậy nhỉ? Thực sự thì đối với một người cô độc như tôi, việc đó đôi khi khá là thú vị. Mà khi nói được câu đó ra, tôi cảm giác bản thân đã biến thành một thám tử thực thụ vậy. Cảm thấy mình ngầu quá đi. Không để tôi nói hết, một loạt các câu nói bất chợt vang lên:
- Hả
- Không thể nào? Vậy là đúng rồi ư?
- Em thấy cũng khá hợp lý mà.
- Tớ nghe mà chẳng hiểu gì cả, Không phải cậu đã sắp đặt trước chuyện này đấy chứ?
Những lời nhận xét đó có phần tích cực nhưng dường như họ vẫn chưa tin vào tôi cho lắm. Dù vậy, diều đó cũng khiến một người như tôi cảm thấy khá tự hào và thích thú chứ bộ. Nhưng nếu xét theo vài tình huống thì đây là một sự thật bất ngờ khi đang khinh thường người khác mà không hề biết kẻ đó là chính là một thanh niên giấu nghề. Đó là một sự xúc phạm không hơn.( Có lẽ tôi đã quá đề cao bản thân rồi chăng?) Thế nên tôi không bằng lòng và cũng chẳng lên tiếng hay có một biểu cảm gì khác. Đột nhiên, tiếng Đức vang lên, giọng nói đầy hoa mỹ và bay bổng:
- Thấy chưa? Tớ đã nói rồi, cậu ta là một thiên tài sống trong lốt của một kẻ hề phế phẩm mà. Khả năng của cậu ta là tuyệt đối đó. Kéo cậu ta mà nhóm là một điều cực kỳ đúng đắn.
Tôi nhìn cậu ta. Vẫn một cười và thái độ trơ tráo cực kỳ đáng ghét đó. Suy nghĩ một lát, tôi chạy lại lời nói của cậu ta trong đầu xem có ẩn ý gì không rồi lên tiếng:
- Tôi chẳng phải thiên tài hay thần đồng có tài năng thiên phú gì cả. Gọi là cặn bã hay phế thải xem là hợp lý hơn. Vả lại chẳng có gì là tuyệt đối cả, mọi thứ đều mang tính chất tương đối mà thôi. Còn nữa, mọi điều mà tôi nói đều là sự nhìn nhận mọi thứ xung quanh một cách khách quan. Đừng có tung hô hay đề cao nó một cách thái quá như vậy.
- Dù thế nào thì cậu cũng rất tuyệt vời mà.
- Đúng, đúng. Tớ có lẽ phải đánh giá lại câu thôi.
Lần này, người lên tiếng không ai khác chính là Ngọc và Nam. Nhưng tôi cũng chẳng quan tâm vì cái thái độ của Nam lúc trước. Cái gì mà nhìn nhận, đánh giá lại tôi chứ? Vậy trước giờ cậu ta nghĩ tôi là người như thế nào? Mà cũng chẳng trách được cậu ta khi đến tôi còn tự hạ thấp bản thân mình ngang với phế phẩm và rác rưởi cơ mà. Tuy vậy nhưng tôi cũng chẳng muốn nghe những lời nhận xét xấu về mình. Vì vậy, để kết thúc những lời tán dương vô thưởng vô phạt mang tính nước đôi đó, Trang liền hỏi lại Hà:
- Nói tóm lại, như cậu ta nói, cậu đang muốn theo dõi ai có hành vi mờ ám à? Người ta có làm gì cậu không?
Nghe vậy, Hà liền ngập ngừng trả lời, thái độ đối với