Tùng…tùng…tùng. Cả lớp tôi nhốn nháo vì tiếng trống trường báo hiệu giờ học kết thúc vang lên. Đã được mấy ngày từ hôm chúng tôi vướng phải sự cố mà có nằm mơ tôi cũng không muốn gặp lại ở quán game đêm hôm trước hay một lần nào nữa.
Mối quan hệ giữa tôi và Đức dần được cải thiện hay nói chính xác là chúng tôi đã chào hỏi nhau qua lại một vài câu với thái độ tôn trọng hơn thay vì những cái nhìn vô cảm như ngày nào. Nhưng hầu như, à không, toàn bộ đều là Đức chủ động bắt chuyện với tôi. Như thế cũng tốt nhưng phần nhiều là khá phiền. Đám bạn thân của Đức cùng một vài người trong lớp chú ý tôi nhiều hơn với một vẻ mặt ngạc nhiên cùng một câu hỏi mà họ không bao giờ có thể đoán ra được: Tại sao cái thằng ất ơ này lại lấy được độ thiện cảm của Đức nhỉ? Hay là nó đã làm điều gì không phải với cậu ấy? Thôi nào, đừng nhìn tôi bằng một ánh mắt dò xét đầy thù hận đó. Chính tôi cũng đâu có muốn cậu ta phải hi sinh cái danh dự và nhân phẩm của mình để tỏ ra biết ơn với tôi như vậy. Đừng ra vẻ thương hại tôi nữa.
Tôi nhìn đồng hồ, mới có 11h trưa, hôm nay tôi được về sớm một tiết. Tôi quyết định sẽ đi xả stress sau một ngày học tập vất vả với niềm vui quen thuộc. Không nghĩ nhiều, tôi bèn chạy nhanh ra nhà gửi xe, lấy xe đạp rồi phóng một mạch ra quán điện tử hôm trước. Từ buổi tối đó, bác chủ quán cởi mở với tôi lắm, lần nào tôi xuất hiện ở quán thì bác cũng chào mời đon đả như mấy bà ở hàng rau hàng thịt vậy: Lại tới chơi à con. Hôm nay học hành có mệt lắm không?. Tôi đáp lại bác bằng một vài câu cho có lễ rồi chỉ quan tâm đến việc của mình.
Bản thân thì là một người chẳng coi ai ra gì nhưng nếu đối phương có thiện chí với tôi dù không nhiều, thì tôi cũng phải đáp lễ theo những cách tôi cho là chấp nhận được. Đó là nguyên tắc sống của tôi.
Hôm nay cũng vậy. sau khi chào hỏi qua loa, tôi kiếm đại một máy để cắm rễ. Nhưng có lẽ vào đúng giờ cao điểm, quán rất ồn ào và sặc mùi thuốc lá. Tôi căng mắt ra tìm nhưng cuối cùng chỉ còn lại một máy trống. Tôi bước đến, vùa chép miệng ra chiều chấp nhận. Bỏ chiếc cặp nặng trịch ra và lẳng xuống ghế, tôi cởi chiếc áo khoác rẻ tiền vắt lên thành. Đặt mông xuống ghế, vẫn cái giọng cộc lốc mọi ngày: Bác ơi bật cháu máy 24. Nhưng chưa kịp nói xong, quay sang bên phải. Người ngồi đó không ai khác chính là Đức. Hôm nay tôi lại nhận ra cậu ta đầu tiên cơ đấy. Đúng là lưới trời lồng lộng, tuy thưa mà khó thoát. Tôi nhìn cậu ta, cậu ta cũng đã nhận ra sự hiện diện của tôi, liền nói:
- Hôm nay lại gặp nhau ở đây ha, tớ cũng chưa vào trận, cậu chơi cùng không?
Sao con người này lúc nào cũng muốn rủ tôi chơi cùng thế nhỉ? Nhưng trực giác mách bảo tôi rằng nếu đồng ý thì nguy hiểm là điều không thể tránh khỏi, người thông minh là người khi làm gì cũng phải biết cân nhắc đến hậu quả và điều xấu nhất có thể xảy ra. Tôi liền từ chối:
- Tôi có kèo rồi, không chơi được đâu!
Thế nhưng Đức vẫn chưa chịu từ bỏ, cậu ta cố chấp hỏi tiếp, điều này tuy tôi không hề mong muốn nhưng vẫn phải trả lời:
- Cậu chơi kèo à, bao nhiêu vậy?
- Tôi chơi nhỏ thôi, mỗi người có 50000 đồng ấy mà.
- Thế thôi vậy. Nếu cần thì tớ cho vay. Đừng ngại.
- Cảm ơn. Tôi có tiền rồi.
Dù nói thế nhưng tôi chẳng bao giờ chơi tiền. Như thế là cá độ, không nên dính vào. Cả nhà tôi không có ai biết mùi cờ bạc hay cá độ bao giờ. Tôi cũng tự ý thức được điều đó vậy nên đã đặt cho bản thân dăm ba nguyên tắc sống: dù có chết cũng không bao giờ lôi tài sản ra để làm vốn. Nếu cậu ta mà biết, không thể tưởng tượng nổi cậu ta sẽ phán xét gì về con người tôi nhỉ. Tôi không có lời nào để nhận xét về bản thân xa đọa của mình nữa.
Trận đấu bắt đầu, tôi với bộ trang bị bổ trợ đầu trận cùng con tướng tủ Xinzhao đã lên công về thủ như một vị thần. Tuy có hơi kiêu ngạo nhưng tôi thật tâm dành một sự thán phục không nhỏ với kĩ năng của tôi. Tôi đã chơi rất nhiều nên việc quan sát bản đồ cùng lối di chuyển hay đơn giản là hỗ trợ đồng đội tấn công và bỏ chạy cũng đều thành thạo. Hãy gọi tôi là Minhxinzhao đi. Tôi nhận thấy ở tôi như thế.
Dẫu vậy, đáp lại sự nỗ lực không thể thiếu này, đồng đội của tôi, người mà tôi không biết là ai, thậm chí đến cái tên tôi cũng mù tịt đang chơi một cách khá dở. Thay vì tạo thế chủ động để tấn công thì họ lại thi nhau feed(chết) cùng nhiều pha xử lí không thể tệ hơn. Nhờ vậy, team tôi đang bị lép vế khá nhiều. Tại sao một người như tôi có thể gánh mấy cục tạ như đám tân binh chết tiệt này? Chúng có thể AFK(treo máy hoặc rời trận) thay vì làm một cây ATM di động cho đội bạn chứ. Tôi dù có mạnh đến đâu cũng không thể 1 đánh lại 5 được. Do vậy, kết quả của trận đấu mang tính tấu hài này đã được định đoạt trong thời gian ngắn với thất bại dành cho bọn tôi.
CHÊT TIỆT! Miệng thầm chửi rủa.
Tôi chán chường định tìm trận mới thì qua khóe mắt, tôi liếc nhìn sang máy Đức và cũng có đôi chút chú tâm khi thấy cậu ta cũng vừa thắng trận. Điều ngạc nhiên hơn, con tướng cậu ta cầm là một con tướng khá nổi bật trong trận: YASUO với số mạng hạ gục có lẽ bằng cả team tôi cộng lại. Đặc biệt hơn nữa là tên người chơi cũng vừa xuất hiện trong trận đấu của tôi. Tôi quay sang hỏi cậu ta:
- Thế ra vừa nãy tôi đấu với đội cậu à?
Đúng như tôi đoán, Đức ngây người, đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Rồi sau khi nhìn vào máy tôi và xác thực lại xem điều tôi nói có đúng không, cậu ta phì cười. Tôi cũng không khác mấy, dễ dàng bị sự hài hước xâm lấn nhưng chỉ nhếch môi cười nhẹ rồi lấy tay che miệng lại. Sau khi đã nắm bắt được tình hình, Đức nói:
- Vậy ra tớ chơi cùng cậu thật à? Tớ chưa bao giờ gặp điều này, khi hai người gần nhau trọn trận tự do lại vào cùng làm đối thủ. Thật là hiếm gặp mà. Tuy nhiên cũng không hẳn là bất khả thi.
- Ừ, tôi cũng thấy thế. Công nhận hiếm gặp thật. Mà cậu chơi cũng hay đấy chứ. Một phần cũng là do team tôi tạ quá, feed liên tục.
- Mà cậu nói cậu có team chơi tiền rồi mà, sao cậu lại chơi trận này?
Thôi xong, những lời tôi ba hoa lúc trước, cái điều vừa hiện lên trong đầu tôi đã bị cậu ta lôi ra tra khảo mất rồi. Tại sao cậu ta lại có thể nhớ đến nhanh như vậy cơ chứ? Tôi từng nghe câu: con người có một thói quen xấu, đó là luôn quên những việc phải nhớ và luôn nhớ những điều cần quên. Nhưng không ngờ lại đúng đến vậy. Tôi bối rối, trả lời để lấp liếm đi sự lươn lẹo ban nãy:
- Tôi ra muộn quá nên slot đó thuộc về người khác rồi. Dù sao họ cũng là bạn học cùng trường cũ tôi thôi nên việc tìm một người khác thay đế đơn giản ấy mà.
Tôi thật sự không hiểu những gì tôi nói nữa rồi, nhưng Đức cũng chẳng hề để ý mấy hay cậu ta giả vờ quên để giữ thể diện cho tôi nhỉ? Cậu ta thật là người tốt mà. Để tránh bàn luận về việc này cũng có thể đó không phải mục đích chính của cậu ta, Đức kéo tôi sang vấn đề khác:
- Tớ thấy cậu chơi cũng ổn đấy chứ. Lối đánh thành thạo cho thấy cậu là một người chơi lâu năm. Tớ cũng đã đôi lần chật vật khi phải đối phó với cậu. Có thể nói để mà chơi một con tướng tù, thiếu cơ động như Xinzhao mà hay được như thế thì cũng hiếm có đối thủ. Nhưng lối chơi của cậu bài bản quá nhiều khi lại có vấn đề. Việc phát hiện sơ hở qua cách di chuyển của cậu cũng là điều đơn giản. Nói tóm lại, nguy cơ đối phương tìm ra điểm yếu của cậu để tận dụng làm điểm mạnh của họ, thì một người như tớ có thể làm thừa sức.
Một giọng điệu vừa cho thấy một sự thán phục nhưng cũng có một lượng lớn hàm ý khiêu khích, kiêu ngạo được tuôn ra khiến cho tôi phật lòng. Có thể do dư âm của trận thua vừa rồi cùng với cái môi trường khó chịu đã tác động không nhỏ đến tâm lí tôi chăng? Nên tôi cau mày hỏi lại:
- Tôi không nghĩ lối đánh của tôi tệ như vậy. Một trận thắng cũng còn nhờ vào may mắn và sự hỗ trợ của đồng đội. Trận này tôi thua là do đội tôi chơi quá dở, điều đó gây lên những khó khăn trong việc di chuyển của tôi thôi.
- Tớ không có ý nói nó tệ, điều cậu nói cũng đúng thôi, đội tớ cũng khá mạnh, có thể tớ thắng là do đồng đội trợ giúp nhiệt tình không chừng. Nhưng đâu có ai chứng minh được điều đó. Còn tớ thì có thể dễ dàng chứng minh được là cậu xử lí kém trong vài tình huống. Ừm... nói ra thì sợ câu phật ý nên là như thế này đi...
Cậu ta mở ví rút ra tờ 500000 đồng mới cứng đặt lên bàn, một nay cầm cái gạt tàn đè lên cho khỏi bay vì quạt thổi, rồi nói:
- Cậu với tớ solo một trận, quyết định vào việc ăn được trụ đầu thì thắng. Tất nhiên là để tránh sự chú ý thì chỉ có tớ và cậu biết. Nếu cậu thắng, tớ sẽ đưa cậu số tiền này. Còn khi cậu thua thì chỉ cần làm cho tớ ba yêu cầu không hơn. Nếu cậu nói số tiền này ít thì tớ vẫn có thể đưa thêm. Chung quy cũng chỉ để bồi thường danh dự cho cậu. Cậu đồng ý chứ?
Nhìn thấy số tiền lớn như thế, tôi cũng đã nổi chút lòng tham. Nhưng nếu tôi chấp nhận thì lại vi phạm vào một trong những nguyên tắc của tôi. Còn giả dụ tôi từ chối thì cậu ta sẽ biết là tôi không bao giờ chơi tiền như tôi vừa nói. Hoặc cậu ta sẽ nghĩ là tôi khinh thường hay nghi ngờ gì đó cậu ta, điều đó lại vi phạm vào nguyên tắc phải tôn trọng người khác khi họ tôn trọng mình của tôi. Theo hướng nào cũng không ổn, tôi liền quay lại hỏi cậu ta mong cậu ta đổi ý:
- Nhưng số tiền lớn như thế này có ổn không, tôi không có nhiều thế này để đem ra cược đâu đấy. Còn nếu cậu nói: liều ăn nhiều, thì điều đó tôi không dám. Tôi thực lòng không muốn chơi đâu.
Nở một nụ cười gian xảo, cậu ta trả lời tôi:
- Tiền bạc không thành vấn đề. Dù sao đây cũng là việc tớ muốn cảm ơn cậu vì đã giúp tớ tối hôm trước, nên mong cậu đồng ý cho. Mà tớ cũng đâu có đòi tiền cậu hay gì, nếu cậu thua thì chỉ cần làm cho tớ vỏn vẹn ba yêu cầu thôi. Tớ cam đoan việc này sẽ không dính dáng gì đến pháp luật hay có hại cho cậu cả. Cậu có sẵn lòng chứ?
Có lẽ tôi không thể từ chối được cậu ta nữa rồi. Nếu tôi thắng thì chắc chắn tôi sẽ sẵn sàng trả lại cậu ra phần lớn số tiền, đối với tôi thì 100000 đồng là quá đủ rồi. Còn nếu tôi thua thì cũng đâu có thiệt thòi gì đâu, đằng nào cái thứ mà tôi gọi là danh tiếng của bản thân vốn không tồn tại rồi. Tôi liền nghĩ thoáng ra như vậy rồi gật đầu:
- Nếu thắng thì tôi chỉ xin 20% thôi, bởi cái tôi cần chính là lời xin lỗi của cậu vì dám xúc phạm lối đánh của tôi . Còn giả dụ tôi có thua thì chỉ 3 yêu cầu thôi đấy, mà không có được dính dáng đến pháp luật nhé. Tôi chưa muốn ăn cơm nhà nước đâu.
- OK. Nếu thua thì tớ sẵn sàng xin lỗi. Dù sao mọi việc cũng là do tớ bày ra mà. Quyết định vậy nhé!
Nghe cậu ta xác thực như vậy, tôi cũng an lòng rồi tạo trận, chuẩn bị đánh với cậu ta. Nhưng bằng kinh nghiệm của người chơi lâu năm, tôi chợt nhớ là Xinzhao chỉ phù hợp để đi rừng và đường trên còn Yasuo thì đi ở đường giữa là tốt nhất. Nếu solo 1:1 thì sẽ không cân kèo nên tôi nói với cậu ta:
- Mà nè, tôi nghĩ Xinzhao với Yasuo mà solo 1:1 thì Yasuo có lợi thế nên tôi chơi con tướng khác có thể đi đường giữa như Yasuo được không? Nếu chơi như bình thường thì sẽ có một người thiệt.
Tôi nhỏ giọng ở những từ cuối cùng, có lẽ tôi không đủ can đảm để nói một cascf rõ ràng chăng? Qủa thật lúc đó tôi có chút kì kèo, đòi hỏi. Âu cũng là vì lợi ích của bản thân mà thôi. Nhưng Đức không từ chối luôn, cậu ta nghĩ ngợi một lát rồi nói:
- Cậu chơi tướng gì cũng được. Đấy là tùy cậu. Bản thân tớ trước giờ chỉ chơi thông tạo được vài con thôi và Yasuo là một trong số đó nên tớ khá tự tin.
- Thế à, Cảm ơn. Tôi chơi Yone vậy.
Tôi nghe cậu ta nói vậy thì cũng mỉm cười, gật đầu đồng ý.
Tôi chơi Xinzhao khá nhiều nhưng để đề phòng là có người tranh trước hoặc cướp đường nên tôi đã chơi thêm dăm ba con tướng nữa. Và Yone là một trong số đó. Tuy tôi chơi không được tốt như Xinzhao nhưng về khoản kĩ năng thì tôi khá chắc là trận này tôi thắng. Chưa kể vị tướng sử dụng song kiếm mà Yasuo gọi là anh trai này cũng trên kèo Yasuo giai đoạn đầu trận nữa. Tôi đã cảm thấy