- Từ đó đến nay cũng đã gần một năm rồi nên tôi quên mất. Dựa vào thái độ lúc đó của cậu thì việc này hắn phải dơ bẩn lắm cậu mới nhờ đến tôi đúng không? Vậy rốt cuộc là việc gì?
Tôi kéo mình về thực tại rồi dùng thái độ miễn cưỡng với giọng điệu chắc nịch hỏi cậu ta. Đáp lại tôi bằng một nụ cười như thế tất cả đã nằm gọn trong tính toán của bản thân, Đức nói:
- Đúng là việc này thật sự không phải là điều tốt, nhưng gọi đó là việc dơ bẩn mà tớ không muốn nhúng tay vào thì có hơi quá. Tớ phật lòng đó.
- Nói chuyện với tôi thì đừng có vòng vo, úp úp mở mở. Tôi không phải là con người đủ kiên nhẫn đâu.
- Rồi rồi, việc là như thế này tớ đi thẳng vào vấn đề chính luôn nhé? Chuyện này có liên quan đến Hùng ấy.
- Cậu ta à?
Tôi lục lại trí nhớ xem có quen biết với ai tên như vậy không. Rồi như nhớ ra, tôi đánh mắt sang phía góc lớp bên kia. Trung tâm của vị trí đó là Hùng và nhóm bạn của hắn. Tại nơi đấy, Hùng đang ngồi trên mặt bàn, hai chân đặt lên ghế. Còn xung quanh là một tốp người có lẽ là thuộc hạ hay đàn em của cậu ta, kẻ đứng người ngồi, nói chuyện rôm rả trông rất phản cảm.
Hiển nhiên tôi không đủ tư cách để nói điều này, nhưng đây là nhóm học sinh cá biệt của lớp tôi. Đặc biệt là Hùng. Không những trình độ học vấn của cậu ta rất kém, đến nỗi năm ngoái cậu ta phải thi lại và may mắn đỗ với số điểm suýt trượt, cậu ta còn có tính cách cực tệ: thường xuyên trêu chọc các thành viên khác trong lớp cốt để mua vui cho bản thân mình; ương bướng và không chịu nghe lời của giáo viên. Nếu có một từ để nói về tính cách của cậu ta thì tôi xin dành một lời nhận xét là lấc cấc và luôn đua đòi bằng được những gì mình thích. Thỉnh thoảng khi đi học về, tôi thường thấy cậu ta ngồi hút thuốc lào ở quán nước ven đường. Tôi không có nói xấu hay khen ai bao giờ đâu, cái tôi nói chỉ là sự thật mà thôi.
Theo con mắt của tôi thì cậu ta đúng chuẩn phong cách dân anh chị. Tất cả những học sinh có tên tuổi trong trường chỉ vì thái độ học tập vô cùng tệ, hoặc trường khác trong khu vực, hay thậm chí các băng nhóm đầu gấu và xã hội đen, cậu ta đều quen biết. Vì thế Hùng có một chiếc cột khá vững chắc để chống lưng, giúp đỡ cho bản thân mình.
Hùng làm phiền người khác vô số lần nhưng không ai dám lên tiếng trừ những thành viên trụ cột của lớp. Vì sợ sẽ trở thành nạn nhân ngoài ý muốn của hắn ta. Tuy nổi loạn là thế nhưng Hùng rất ít khi vi phạm nội quy nhà trường hay phải nói là chưa lần nào cả. Đối với Hùng, việc tham gia đua xe trái phép hay sa vào tệ nạn xã hội là điều mà hắn ta còn thực hiện nhiều hơn ăn cơm. Thế nhưng chẳng bao giờ cậu bị phát hiện hoặc cho dù người ta có phát hiện thì cũng chẳng ai dám thông báo về nhà trường vì cái bóng của hắn ta đã phủ kín khắp nơi rồi. Những lỗi mà cậu ta vi phạm đủ để khiển trách quanh quẩn chỉ có chưa học bài và làm bài về nhà mà thôi.
Nhìn chung là thế đó. Nhưng, khi nhìn vào tình hình của bản thân, tôi nhận ra một điều rằng: để làm điều xấu với kẻ như vậy có lẽ là cả vấn đề. Tôi ngán ngẩm, quay lại hỏi Đức:
- Thế cậu muốn tôi làm gì? Tôi không đánh hay chơi khăm cậu ta được đâu vì nó nằm ngoài khả năng của tôi rồi.
- Ồ. Không ai cần cậu động tay động chân hay chơi đểu cậu ta đâu. Như thế không biết cậu có làm nổi không và vốn dĩ nó cũng chẳng rút ra được hiệu quả tương đối nào. Cái tớ cần là dư âm kia.
- Dư âm? Nói tóm lại là phải đem lại hậu quả về lâu về dài chứ gì?
Có lẽ như tôi đã nói trúng điều mà Đúc cần tôi hiểu, cậu ta khẽ mỉm cười, gật đầu lên tiếng tiếp:
- Đúng thế, cậu chỉ cần làm cho cậu ta bị đình chỉ học một tuần là được.
- Bị đình chỉ học một tuần à?
Ra là thế, chỉ cần như vậy cũng đủ để khiến tôi đoán trước được toàn bộ kế hoạch của Đức, tôi khẽ hắng giọng:
- Theo kỉ luật của nhà trường thì để bị đình chỉ học một tuần có nghĩa là phải vi phạm an toàn giao thông 2 lần trong 7 ngày trước đó, hoặc cậu ta phải bị ghi tên trong SỔ ĐẦU BÀI 3 lần 1 tuần phải không? Xét trên hệ thống thang điểm thì cả hai lỗi này đều sẽ bị trừ ít nhất 1 bậc hạnh kiểm. Hôm nay là mồng 8/9, năm học còn rất dài và khả năng cậu ta bị trừ thêm 1, 2 bậc hạnh kiểm nữa là hoàn toàn có thể. Điều đó sẽ ảnh hưởng không nhỏ đến kết quả bài thi lại mà cậu ta chắc chắn phải làm cuối năm nay. Có phải cậu đang suy tính đến điều đó không?
- Không hổ danh là Ngọa Long(tên mà người đương thời đặt cho Gia Cát tiên sinh thời Thục Hán) tái thế. Chỉ cần nói như vậy mà cậu cũng đoán ra được tương đối mục đích của tớ à?
Đức khen tôi một câu có lẽ khá là chân thành, hoặc cũng có thể đó chỉ là bàn đạp để thúc đẩy tôi thực hiện yêu cầu của cậu ta. Trường tôi không phải là một trường có nền tảng giáo dục tốt như ngôi trường trước đây tôi học cũng như những ngôi trường khác trong thành phố. Nhưng hệ thống tiêu chuẩn đánh giá ở đây đối với học sinh có phần hơi khắc nghiệt.
Trong giờ học, cứ mỗi lần học sinh vi phạm nội quy trường thì sẽ bị ghi tên vào Sổ đầu bài rồi cuối năm sẽ dựa vào đó để bình xét hạnh kiểm của mỗi cá nhân như giáo dục nước ta đang làm. Nếu có tên trong sổ 3 lần sẽ bị trừ 1 bậc hạnh kiểm, 5 lần sẽ bị trừ 2 bậc và bậc thứ 3 đối với lần thứ 7. Có tên trong sổ đầu bài 3 lần 1 tuần thì 100% sẽ bị đình chỉ vào tuần kế tiếp. Cứ mỗi 2 bậc hạnh kiểm sẽ bị trừ một bậc học lực. Nếu một học sinh xấu số đạt học lực trung bình thì sẽ bị hạ xuống còn học lực yếu và sẽ có một vé thi lại miễn phí. Nhưng nếu vừa học lực trung bình vừa hạnh kiểm trung bình thì khả năng không bị tước quyền thi lại là zero.
Với hoàn cảnh khai giảng vừa xong được mấy ngày, học kì I còn rất dài nên việc cậu ta bị hạ thêm 1, 2 bậc hạnh kiểm nữa sau khi nhiệm vụ của tôi giả sử thành công là không phải bàn cãi. Chưa kể đến việc học lực hiện tại của cậu ta chắc chắn sẽ không đỡ nổi cái hạnh kiểm khá hoặc trung bình này được. Nói tóm lại, việc của tôi là phải làm sao cho cậu ta có thể học lại năm nay là được. Đúng là hình thức trả thù ngọt ngào của một thành viên nào đó có hận thù sâu sắc đối với cậu ta.
Trở lại cuộc trò chuyện, tôi không phải loại tham tiền hay dễ dàng bị đồng tiền thao túng như vậy, chỉ là hoàn cảnh của tôi bây giờ không còn như trận game lúc trước nữa. Tôi không còn thái độ chê tiền nữa mà thật sự lúc này tôi đang rất cần tiền. Gia đình tôi hiện tại, có thể là sắp tới sẽ cần một khoản chi phí không nhỏ nên tôi rất quý trọng những đồng bạc như thế này, dù ít hay nhiều. Bây giờ có lẽ không tiện nói nhưng khi nào thích hợp, tôi sẽ kể rõ sự tình. Lúc này đây, mặt dày là thứ vụ khí quan trọng nhất, vậy nên tôi không ngần ngại hỏi thẳng cậu ta:
- Việc này có phí chứ?
- Cậu không phải lo. Bên kia nói sẽ trả cho cậu 300000 đồng nếu nhiệm vụ hoàn thành. Tớ xin lấy danh dự ra để chứng minh điều đó.
- Tôi không có cần cái danh dự của cậu. Nhưng 300000 đồng à?
Tôi im lặng nghĩ. Hiện giờ thì, nói thật, 300000 đồng đối với tôi bây giờ cũng cực kì có giá trị. Nhưng khó khăn của việc này lại là một vấn đề không nhỏ. Tôi nghĩ ngợi loanh quanh rồi tặc lưỡi nói:
- Vậy thì nhiệm vụ này, tôi sẽ thử nhận xem sao. Vậy cho tôi thời hạn đến hết tuần sau nhé? Bây giờ cũng là thứ 6 rồi, còn 2 ngày nữa thì e là không đủ thời gian.
- Được thôi- Đức lộ rõ sự vui vẻ trên khuôn mặt đáng ngờ kia- nếu cậu hoàn thành được toàn bộ thì tiền trao cháo múc.
- Ừm, để tôi xem đã.
- Vậy tớ cảm ơn trước nhé?
- Không có gì.
- Thôi, sắp vào lớp rồi, tớ về chỗ đây.
Cậu ta rời đi sau khi bắt đầu câu chuyện rồi lại tự mình kết thúc nó. Thế là tôi lại ngồi một mình ở góc lớp, chỉ một mình. Thời cấp 3 của tôi có lẽ luôn cô độc như vậy, luôn một mình như vậy. Người ta chỉ tìm đến tôi khi người ta thật sự cần tôi với một thái độ miễn cưỡng. Chẳng sao cả, tôi sinh ra không phải để làm hài lòng tất cả mọi người. Tôi sẽ chỉ trân trọng những gì mình cần và tôn trọng những người thực sự quan tâm đến tôi mà thôi. Nhưng có lẽ đối với tôi lúc này, những thứ đó dường như không tồn tại.
Bỏ qua vấn đề đó. Hôm nay tôi lại một lần nữa thấy được phần tối bên trong tính cách của Đức. Bởi thế nên tôi ghét loài người, nhưng tôi lại thích cái cách họ đối xử với nhau.Có ai biết rằng, sau khi tôi hết giá trị lợi dụng, cậu ta sẽ làm gì với tôi nhỉ? Liệu cậu ta có công khai những việc tôi làm ra cho bàn dân thiên hạ biết không? Điều đó đến tôi cũng không thể nào chắc chắn được. Chỉ biết là giờ tôi đang như cá nằm trên thớt, không còn đường lui nữa rồi. Giữa người với