Reng... reng... reng..., chế độ báo thức của chiếc điện thoại vang lên khiến tôi tỉnh giấc. Yếu ớt với tay tắt tiếng chuông khó chịu mà ngày nào cũng phải nghe đó, tôi mắt nhắm mắt mở xoay người rồi ngồi dậy.
6:40 rồi à? Ngây người ra mất 3 giây, tôi sực nhớ: chết rồi, ngủ quên mất, đến tiếng chuông điện thoại to và dài như vậy cũng không đủ để đánh thức tôi dậy. Có lẽ do cả ngày hôm qua làm việc nhiều quá nên tôi đang rất mệt mỏi. Thôi kệ, lát nữa đến trường ngủ bù cũng được, đằng nào thì tôi cũng có học hành gì đâu. Còn bây giờ thì, tôi lao vào nhà vệ sinh với tốc độ còn nhanh hơn vận tốc của ánh sáng. Có khi nào tôi sẽ quay về quá khứ không? Làm ơn cho tôi trở về buổi tối hôm qua để tôi có thể an tâm ngủ thêm giấc nữa, để có thể xua tan đi sự mệt mỏi đang bủa vây khắp cơ thể tôi lúc này. Mà không, cho tôi trở về luôn những ngày trước khi mà tôi mắc sai lầm đi, để tôi còn có thời gian sửa chữa lại cuộc đời mình. Nhưng làm sao mà thành hiện thực được khi nó vốn chỉ là một suy nghĩ viển vông xuất hiện nhờ mong muốn thực tại của tôi lúc này.
Vệ sinh cá nhân xong, tôi thay quần áo rồi nhét nhanh sách vở vào cặp, lao xuống phòng khách. Chị tôi đã dậy từ lâu rồi và đã chuẩn bị giày dép cho tôi. Ngày nào cũng vậy, cứ 5:50 là chị dậy rồi dọn dẹp qua nhà cửa và nấu đồ ăn sáng cho tôi. Thấy tôi hành động vội vội vàng vàng, chị tôi trách nhẹ:
- Sao dậy muộn thế Minh? Tại mày khóa cửa bên trong mà chị vào không được, gọi cũng không xong. Chị làm bánh mì trứng rồi này, ăn đi rồi hẵng đến trường.
Trời ạ, muộn đến nơi rồi, tôi làm gì còn tâm trí mà ăn với uống nữa chứ? Không nghe hết câu, tôi chẳng ngó ngàng gì đến chị mà nhanh nhảy giằng lấy đôi giày rồi xỏ vào chân, miệng nói đến văng cả nước bọt:
- Giờ mà ăn thì sao kịp nữa, để em vừa đi vừa gặm cũng được. Xíu là xong giờ.
Nhưng chị tôi ngăn lại ngay, tay thò vào ngăn tủ cạnh chạm bát để tìm một thứ gì đó:
- Đàn ông đàn ang ai lại vừa đi vừa ăn bao giờ? Hay là bỏ vào túi nilon, ra chơi rồi ăn.
Đến lúc này, tôi chẳng muốn cự tuyệt nữa. Hay nói đúng hơn là làm thế chỉ tổ mất thời gian:
- Thôi thì vậy cũng được. Mà nhà có thiếu gì không, lát qua Vinmart em mua cho?
- Ừm... Chỉ có mỗi bột giặt là sắp hết thôi.
- Vậy lát em mua cho. Quần áo thì chị cứ lẳng vào máy mà giặt, giặt tay làm gì?
- Chị biết rồi, nhắc mãi.
- Vậy em đi nhé.
- Ừ đi cẩn thận, nhớ trông xe cộ rồi hẵng qua đường.
Không trả lời, tôi phóng xe ra khỏi nhà rồi còng lưng đạp trên con đường đến trường. Trong lòng lo lắng muộn giờ, tôi càng đạp mạnh. Nhưng có lẽ hôm nay tôi gặp may thật, vừa đến cổng trường thì trống chào cờ vang lên. Nói mới nhớ, hôm nay là ngày đầu tiên tôi thực hiện kế hoạch của mình đúng không nhỉ? Tôi nghĩ hôm nay là một ngày may mắn, cầu cho tôi may mắn thật sự. Ít nhất, nội trong ngày hôm nay, tôi phải làm cho cậu ta phạm tội một lần. Có như vậy thì những kế hoạch tiếp theo mới suôn sẻ hơn được.
Theo tính toán hôm qua của tôi, hôm nay sẽ học 5 tiết lần lượt là: Chào Cờ, Toán, Văn, Thể Dục, Anh. Trong những giáo viên dạy năm môn đó, theo nhận định của tôi hoặc nhận định của lớp tôi thì Toán và Anh là hai cô khó tính cực kì, thường xuyên cố tình tìm ra những lỗi nhỏ nhất của học sinh để ghi tên vào sổ đầu bài. Đặc biệt là cô Hòa dạy tiếng Anh, hình như trước đây cô có xích mích gì đó với cô Phương- cô chủ nhiệm dạy Văn quyến rũ của lớp tôi Nên từ đó cô rất hay làm khó dễ cho chúng tôi- những học sinh cực kì nghịch ngợm của cô Phương. Phụ nữ đúng thật là đáng sợ mà. Không biết sau này tôi có nên lấy vợ không nhỉ? Lo sợ quá!
Vậy nên nhìn chung, nếu tôi lợi dụng một trong hai cô sẽ đem lại nhiều hiệu quả nhất.
Giờ đây, việc duy nhất cần làm là: theo phương pháp loại trừ về mặt chọn lựa xem bên nào sẽ đơn giản hơn. Trong suốt các giờ ra chơi, Hùng không khi nào ra khỏi lớp, có muốn mua gì thì hắn ta sẽ chỉ sai đàn em đi mua giúp. Đó là điều tôi quan sát được từ hắn suốt hai ngày thứ Sáu, thứ Bảy và ngày hôm nay. Vậy thì khó cho tôi đây, cả ngày hôm nay chỉ có giờ Thể Dục là thời điểm duy nhất khiến hắn ta ra khỏi lớp. Việc thực thi kế hoạch vào ra chơi tiết 4 để bẫy cậu ta trong tiết tiếng Anh sẽ là thời gian khả thi nhất. Nghĩ vậy, tôi cũng chờ đợi tiết Thể Dục đến mà lòng như lửa đốt. Sao thời gian trôi chậm vậy nhỉ?
Tuy thế, từ lúc vào lớp đến lúc kế hoạch bắt đầu, tôi không để phí một giây phút nào, dồn hết tất cả sự tập trung vào các giác quan như tai và mắt để tìm kiếm sơ hở mà ta hắn tạo ra. Nếu có thể khiến Hùng mắc bẫy trong cả tiết Toán sẽ làm tăng tỷ lệ thành công của tôi hơn. Nhưng tôi chẳng làm được gì trong thời gian đó hết. Sau tất cả tôi chỉ tìm ra được một điều. Vào ra chơi tiết 2, Quân- một người bạn hoặc đàn em của Hùng tiến lại hỏi hắn ta:
- Hôm nay có phải mua nước không Hùng?
- Ờ có, mua hộ tao một chai nhé, lát gửi tiền. Tự giác vậy là tốt đấy.
- Vẫn như mọi khi hả hay nước khác?
- Ờ, Sting như mọi khi. Nhanh lên tao khát lắm rồi.
- Ok. Đợi lát.
Tôi nghe mà thấy ghét giọng điệu cực kỳ trịnh thượng giống như kiểu đang sai một tên nô lệ đi mua đồ của hắn ta vậy. Sau khi nô lệ Quân nghe thấy mệnh lệnh của chủ nhân Hùng, cậu ta đi ra khỏi lớp. 5 phút tiếp theo, anh chàng tội nghiệp đó quay về với một chai Sting mát lạnh trên tay, rồi đưa cho Hùng. Hắn ta cũng móc túi đưa lại cho quân 10000 đồng như đã hứa, rồi không nói không rằng, tu một hơi cạn 1/3 chai nước.
Qua theo dõi của hôm Thứ Sáu và thứ bảy, tôi kết luận được một điều rằng: vào giữa tiết 2 và 3, ngày nào cũng vậy, Hùng cũng sẽ sai Quân đi mua nước. Điều này nếu hỗ trợ cho kế hoạch dù 1%, thì tôi vẫn sẽ làm. Dù sao trong vài ngày tới tôi cũng sẽ thử một lần bằng cách này xem sao.
Tùng... tùng... tùng... tiếng trống trường mạnh mẽ vang lên báo hiệu hết tiết Toán. Cuối cùng thì thời khắc tôi đợi chờ mấy ngày hôm nay cũng đã tới. Tiết này là Thể Dục, phải chứ? Chắc chắn rồi. Tôi đã đợi thời khắc này rất lâu rồi mà, làm sao tôi có thể quên được?
Dẫu thế, tôi chẳng có tí ti gì dao động, chỉ ngồi đó, và đếm. Thật ra thì tôi đã cân nhắc rất kí rồi. Lúc mọi người đi ra khỏi lớp thì kế hoạch của tôi sẽ chính thức bắt đầu.
Nhưng để tránh ánh mắt xăm soi của những kẻ khác, tôi giả vờ cởi đôi giày ra rồi thanh thiên bạch nhật đặt chân lên ghế mà xỏ lại. Để cho chắc chắn tôi còn tháo từng sợi dây giày ra rồi xâu vào một cách chậm chạp. Có lẽ do thấy tôi ra muộn khiến mất bình tĩnh, Nam- người hôm nay trực nhật nên có nhiệm vụ ở lại lớp sau cùng để khóa cửa, tắt điện- liền lên tiếng thúc giục, giọng có phần bực dọc:
- Nhanh lên đi, tớ không chờ được đâu.
Làm sao bây giờ, nếu mà cậu ta cứ đứng ở đây thì tôi sẽ không làm gì được mất. Tôi bèn lên tiếng để đuổi cậu ta đi:
- Hôm nay cậu trực nhật à? Cứ đi trước đi, đưa chìa khóa đây lát tôi khóa cho, tôi còn một chiếc giày chưa xỏ này.
Không biết tôi nói như vậy có lừa được cậu ta không nhỉ? Mong là cậu ta sẽ bị lừa. Và trời không phụ lòng người cậu ta lẳng cho tôi chiếc chìa khóa rồi nói:
- Tí nhớ khóa cửa rồi tắt điện cẩn thận, không lão hiệu trưởng lại đi rình đấy. Tớ đi trước đây.
Tôi gật đầu đồng ý. Đợi cậu ta đi xuống cầu thang, tôi liền bắt đầu kế hoạch. Thình thịch... thình thịnh... lồng ngực đang đập cực mạnh khiến bản thân tôi còn nghe rõ. Không biết có ai đang đi lên không nhỉ? Việc tôi đang làm mà bị phát hiện thì tất cả sẽ chấm dứt. Ông trời ơi, có làm ơn thì làm ơn cho trót. Hãy để tôi thực hiện tất cả kế hoạch đi. Hay là từ bỏ nhỉ? Không, không thể bỏ được. Đây là bước đầu tiên để tôi kết thúc tất cả yêu cầu mà tôi đang và có nghĩa vụ phải làm. Phải tiến hành thôi. Nghĩ vậy, tôi còn không còn vướng mắc gì mà quyết định thực hiện những suy nghĩ xấu xa, đen tối mà mình đã quyết tâm bao nhiêu ngày nay.
Tích tắc... Tích Tắc...
10 giây
20 giây
30 giây
1 phút
Xong. Tôi vội vã nhìn ra ngoài, không thấy một ai cả. Có lẽ là tôi đã thành công một phần. Sau đó dường như biết là mình đã an toàn, tôi thở phào nhẹ nhõm. Lao nhanh ra ngoài cửa lớp với lồng ngực vẫn còn phập phồng đập mạnh, mồ hôi nhễ nhại, tôi khóa cửa mà tay vẫn còn run lên bần bật, trong lòng rối ren rất nhiều suy nghĩ. Mừng có, lo có, kỳ vọng có, tin tưởng có, tích cực hay thậm chí tiêu cực cũng xuất hiện. Nhưng điều đáng lo nhất bây giờ, đó chính là kế hoạch sẽ thành công hay thất bại. Đó là câu hỏi lớn nhất trong tôi.
Lao xuống phòng thể dục với tâm trạng đến tôi cũng không diễn tả được. Chân tôi còn loạn lên đến độ suýt ngã. Đưa chìa khóa cho Nam. Là do chiếc chìa khóa đầy mồ hôi chăng, hay do được nhận từ tôi mà Nam ngó trước quay sau, sau đó mới ái ngại nhận lấy rồi móc ngay vào cạp quần, cố không để người khác nhìn thấy. Chẳng lẽ các cậu ghê tởm tôi đến vậy à? Tôi nói rồi: tôi có phải một loại bệnh truyền nhiễm đâu mà các cậu nỡ lòng nào đối xử với tôi như vậy? Nhưng mà dù sao tôi cũng chẳng quan tâm, bởi vì trước giờ tôi luôn như vậy mà.
Trong lòng tôi lúc này chỉ có một suy nghĩ và chỉ một duy nhất. Ổn rồi, giờ thì chỉ cần chờ đợi thôi. Điều tôi đang làm chắc chắn không tốt đẹp gì, nhưng đó là điều tốt nhất cho tôi hiện tại. Có một người hay một nhân vật nào đó đã từng nói: Miễn là vì một mục đích bản thân cho là đúng đắn, thì chơi bẩn không có gì xấu cả. Vậy nên tôi không xấu, chỉ là do hoàn cảnh bắt buộc mà thôi.
Một hồi trống nữa lại vang lên, thế là đã đến giờ hành quyết. Tôi lao thật nhanh lên lớp mà trong lòng chỉ biết suy nghĩ xem lát nữa tùy cơ ứng biến như thế nào cho hợp lý. Nếu có bị lộ hay phát giác thì phải nói như thế nào đây? Nhưng dù sao thì vấn đề tôi đang nói, tuy hai mà là một. Ngồi trong lớp mà lòng cứ bồn chồn, tôi liếc mắt theo dõi Hùng, lúc này cũng vừa lên lớp. Hắn ta đã nhận ra chưa nhỉ? Liệu khi hắn ta phát hiện ra trò mèo của tôi và xử lí kịp thời thì phải làm sao? Trong đầu tôi đang dồn dập những suy nghĩ như lúc tôi vừa thực hiện xong chiếc bẫy hoàn hảo vậy. Tôi sẽ chết vì vỡ tim mất thôi.
Không để tôi đợi lâu, tiếng trống vào tiết cuối- tiết Anh phá tan bầu không khí ồn ào trong lớp khiến tôi giật thót. Mà dù sao thì tôi cũng không bất ngờ lắm, vì từ lúc lên lớp đến giờ tôi cứ hết nhìn Hùng rồi lại nhìn chiếc đồng hồ treo trên tường, chờ đợi mà. Không, lúc nãy tôi đã nhầm, bây giờ mới đúng là giờ hành quyết.
Cộp...cộp...cộp... tiếng giày cao gót của cô Hòa dạy Anh vang lên ngoài hành lang rồi lao vào trong lớp. Sao bà giáo viên 40 tuổi còn chưa có chồng này lúc nào cũng đúng giờ thế nhỉ? Phụ nữ mà ế thì còn đáng sợ hơn cả phụ nữ nữa. Và như một thói quen hay phản xạ có điều kiện, chúng tôi đồng loạt đứng nghiêm để chào. Thời gian trong lớp lúc này đang ngưng đọng, không khí dao động với cường độ cực nhỏ. Điều đó khiến âm thanh yên lặng đến mức có thể nghe được tiếng thở của người bên cạnh. Vì, dựa vào kinh nghiệm hơn 1 năm trời, chúng tôi biết chưa bao giờ là đùa được trong bộ môn này.
Sau khi cô vẫy tay ra hiệu, cả lớp đồng loạt ngồi xuống. Xung quanh tôi chỉ nghe thấy loạt xoạt của tiếng mở sách vở, tiếng bấm bút lách cách và tiếng gọi lên bảng kiểm tra bài cũ của cô. Nhưng có lẽ do một nỗi sợ bao trùm mà giờ kiểm tra miệng của lớp tôi lúc nào cũng kết thúc trong yên bình. Hôm nay cũng vậy, khi ba người cảm tử quân xung phong giơ tay lên trả lời một cách gọn gàng và trôi chảy. Với một thái độ nhẹ nhàng, cô Hòa cho tiết học bắt đầu. Cô không thể ngờ rằng bây giờ mới là lúc tôi bắt đầu tiến hành kế hoạch.
Tôi ngồi nghiêng ngả mắt nhìn thẳng vào mặt cô không chút do dự rồi dùng tay xoay xoay chiếc bút một cách điêu luyện, điều mà tôi vẫn hay làm từ trước đến nay. Đúng vậy, tôi đang cố gắng thu hút sự chú ý của cô. Cô làm ơn hãy chú ý đến em đi, gọi em đọc bài đi. Em đang không nghiêm túc đây này. Nhưng dù sao cũng phải cẩn thận, cô mà ngứa