Thanh Xuân Của Em Đều Liên Quan Đến Anh

Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Mẹ Bầu

Mưa rơi đầy trời, mưa rơi đến xối xả, không trung phảng phất chỉ còn có sự yên lặng.

Toàn bộ thế giới lúc này chỉ còn lại hai người, mặt đối mặt đứng cách xa nhau mấy thước.

Mái tóc dài của An Hồng đã bị mưa giội ướt đẫm. Những sợi tóc dài mảnh bết lại thành từng vệt từng vệt, dán sát ở trên gương mặt của cô. Ánh mắt cô lộ ra mê mang, còn có chút tuyệt vọng.

Cô chỉ vào Lộ Vân Phàm hô to: "Vì sao anh vẫn còn muốn xuất hiện ở nơi này? Vì sao? Lộ Vân Phàm! Tôi không có sức lực để chơi đùa với anh nữa! Cái trò chơi này, mẹ kiếp, một chút cũng không có gì hay mà chơi đùa! Tôi van cầu anh, hãy bỏ qua cho tôi đi! Rốt cuộc tôi phải làm như thế nào thì anh mới có thể buông tha cho tôi đây? Rốt cuộc tôi phải làm như thế nào đây! Anh nói với tôi đi! Nói với tôi đi…"

Cô bỏ cái túi xách trong tay xuống, chậm rãi thu mình ngồi xổm xuống, hai tay ôm lấy bả vai, co rút thành một cục ở trong mưa.

Lộ Vân Phàm trầm mặc nhìn cô, @MeBau*diendan@leequyddonn@ chậm rãi đi tới gần An Hồng.

Đứng ở trước mặt An Hồng, Lộ Vân Phàm hơi hơi xoay người, bàn tay phủ lên trên đầu cô.

Thân mình An Hồng run lên, đột nhiên giật bắn người lên giống như bị điện giật vậy Cô xoay người muốn bỏ chạy, nhưng Lộ Vân Phàm đã kéo cánh tay cô lại, lôi cô vào trong lòng mình.

"An An!" Anh vứt bỏ chiếc nạng xuống, hai tay gắt gao ôm lấy cô, dùng đủ mười phần khí lực. Bàn tay anh nặng nề vuốt ve nơi sống lưng của cô. Anh ấn đầu của cô ở trên vai mình, cảm nhận được thân thể cô run rẩy kịch liệt.

An Hồng nhắm mắt lại. Trong đầu đột nhiên liền hỗn độn. Vòm ngực của anh thật ấm áp, rất quen thuộc, nhưng lại lộ ra chút ẩm ướt lạnh lẽo. Cô cũng không ôm anh ngược trở lại. Dieendaanleequuydonn Hai bàn tay của cô chính là nắm chặt lại, cúi đầu ở bên người anh, tùy ý để cho Lộ Vân Phàm một lần lại một lần gọi tên của cô ở bên tai.

"An An... An An... An An..."

Bầu trời đột nhiên vang lên một tiếng sấm sét.

An Hồng đột nhiên mở to mắt, bỗng chốc liền tỉnh táo lại. Cô nghĩ lúc này là lúc nào, đây là đang ở nơi nào, nhớ đến người đang ở trước mặt mình đến tột cùng là ai! Cảm giác tuyệt vọng thoáng chốc liền bao phủ lên trái tim của cô. An Hồng bắt đầu thét
chói tai, bắt đầu giãy dụa, bắt đầu giãy giụa như phát điên lên rồi, cố gắng muốn thoát ra khỏi anh.

Trong trí nhớ của cô cũng đã từng có một ngày mưa như vậy. Ngày ấy, anh nói: An An, cho dù cậu có chạy đến đâu thì tôi đều có thể đuổi theo cậu được.

Đó cũng là vào buổi tối, An Hồng đeo trên lưng chiếc túi chéo chạy như điên trên đường. Nước mưa tạt vào người cô, Diiễn~đaàn~leê~quyý~đoôn nhưng cô lại không chút để ý, trong lòng chỉ có một loại xúc động khó hiểu.

Phía sau cô là tiếng bước chân chạy chưa bao giờ ngừng lại, tiết tấu rõ ràng, lực lượng đủ mười phần. Đó là tiếng bước chân đặc hữu của một thiếu niên mười bảy tuổi. Cậu ta vẫn luôn luôn duy trì cự ly đối với cô, không đuổi theo cô, cũng không mở miệng gọi cô, chính là ở trong trận mưa to đó, đã chạy trong mưa cùng cô qua mấy cái ngã tư.

Khoảng thời gian vui vẻ điên cuồng của tuổi trẻ ấy, rốt cuộc không trở về được nữa rồi!

Bọn họ đã từng đều có ánh mắt trong suốt chân thật, ngồi ở trong phòng học, quay đầu nhìn lại, chung qui có thể nhìn thấy được gương mặt của một cậu trai trẻ đang cười hì hì.

Người ấy ở trên xe bus dùng lực mạnh mẽ vẫy vẫy tay hướng về phía cô; người ấy mở rộng hai tay song chưởng cưỡi ở trên xe đạp, mái tóc đen đón gió tung bay, tiếng cười lớn vang xa; người ấy từ phía sau dường như ảo thuật đã biến ra một chuỗi kẹo hồ lô dâu tây; người ấy đã nắm tay cô chạy như điên ở trước mặt bọn côn đồ; người ấy khi cô ở trong thời kì không bình thường đã đưa bờ vai để cho cô dựa vào; người ấy ở bên cạnh bể phun nước đã ôm cô mà xoay quanh đến điên cuồng, người ấy và cô đã ôm hôn nhau ở dưới ánh trăng, trong làn nước biển...

Bọn họ từng có khoảng thời gian thiếu niên vui vẻ như vậy. Sau này, lại đã trải qua sự tổn thương thảm thiết, làm cho bọn họ khi quay đầu lại, rốt cuộc không tìm thấy bóng dáng lẫn nhau. Thanh xuân chính là một giai đoạn giống như một chuyến xe lửa, một đường đi phía trước, vĩnh viễn không bao giờ có vé trở về.

An Hồng kêu đến 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện