*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Mẹ Bầu
Chỉ dùng một bàn tay, Lộ Vân Phàm không ngăn được An Hồng, anh dứt khoát vứt luôn cây nạng đi, một bên tay giơ cao chai rượu, một bên tay ngăn trở An Hồng: "An An! Em nhìn lại dáng vẻ của mình xem! Em có biết em đang làm cái gì hay không?"
An Hồng đột nhiên dừng lại động tác. Cô ngẩng đầu lên nhìn Lộ Vân Phàm, ánh mắt sững sờ.
Lộ Vân Phàm thở phì phò nhìn lại cô. Cô hóa trang đi đến quán đêm, trên tóc dính đầy hơi thở của thuốc lá rượu chè, quần áo mặc trên người gợi cảm đến đòi mạng. Từ trên nhìn xuống, có thể tinh tường nhìn thấy khe rãnh trước ngực của cô. Đột nhiên Lộ Vân Phàm liền cảm thấy tức giận, di@en*dyan(lee^qu.donnn), không khỏi lại nhắc lại câu nói một lần nữa: "Em có biết em đang làm cái gì hay không? An An!"
"Bốp!" Một cái bạt tai.
Thân hình Lộ Vân Phàm hơi lay động một chút.
Ánh mắt của An Hồng lạnh như băng. Cô vươn tay trái ra cướp lại bình rượu từ trong tay người đàn ông vẫn còn đang ngu ngơ, dùng ngón tay phải chỉ ra cửa chính của quán bar nói: "Cút."
Người chung quanh bỗng chốc an tĩnh lại, mọi hưng trí bừng bừng đều tập trung lực chú ý đến trên người bọn họ. Trong quán bar thật sự là một nơi để người ta trình diễn hí kịch rất tốt. Mỗi ngày đều có người diễn trò ở đây, khóc khóc cười cười, cùng mọi người đi tìm niềm vui.
Lộ Vân Phàm đứng thẳng người, một lần nữa đối mặt với An Hồng. Anh không rảnh để ý đến mọi người ở chung quanh, chính là nhìn chằm chằm vào ánh mắt cô, nói gằn từng tiếng: "An An, anh có lời muốn nói với em."
"Cút." An Hồng vẫn duy trì tư thế lúc trước, lại một lần nữa, cô từ trong kẽ răng phun ra một từ này.
"An An..."
"Lộ Vân Phàm, anh hãy cẩn thận mà nghe tôi
nói đây. Tôi không thiếu nợ anh, hai chúng ta đều rõ ràng. Anh làm như thế này dự tính là có ý gì? Tôi đây cũng không muốn so đo với anh! Tôi không thích nghe anh nói cái gì hết! Tôi chỉ cầu anh không cần cứ hiện ra ở bên người tôi, tôi không muốn anh lại làm phiền đến tôi! Tôi không trách anh, tôi chúc anh hạnh phúc! Tôi chúc anh sớm có ngày kết hôn, sớm sinh quý tử. Nhưng mà tôi cũng vậy, cũng muốn sống cuộc sống của mình! Tôi cũng phải tìm một người đàn ông khác để kết hôn chứ! Chỉ vì tôi đã không đàm phán được với anh để anh trở thành một người bạn trai, DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn cho nên hiện tại tôi nghĩ muốn lại tìm được một người bạn trai khác, không được sao? Tôi không còn trẻ tuổi nữa rồi!" An Hồng nói xong liền chỉ về hướng Tom đang đứng ở bên cạnh. Anh ta trợn mắt há hốc mồm nghe được câu nói mà cảm thấy như bị lọt vào trong sương mù,
"Tôi đi tìm người uống rượu thì có liên quan gì đến anh? Người ta đang êm đẹp, có chỗ nào trêu chọc đến anh, hả? Anh hỏi tôi đang làm gì đó? Anh quản được tôi hay sao? Có phải là anh cảm thấy không quen nhìn tôi sống tốt, đúng hay không? Không quen nhìn thấy trôi qua cuộc sống thoải mái tự tại tiêu sái vui vẻ? Làm sao anh lại cứ như âm hồn bất tán như vậy chứ? Cho đến tột cùng là anh nghĩ muốn làm cái gì đây? Lúc trước, người đột nhiên xuất hiện chính là anh, nói muốn tôi trở về đến bên cạnh anh cũng chính là anh, người nói muốn