Thanh Xuân Của Em Đều Liên Quan Đến Anh

Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Mẹ Bầu

An Hồng và Lộ Vân Phàm song song cùng há hốc mồm, tay cứ cầm đôi đũa đến quên ăn. Bộ dạng Hàn Hiểu Quân lại là một bộ nhìn thấy nhưng không thể nói gì, chú ý từ từ ăn đồ ăn. Anh còn mời mọc An Hồng cùng Lộ Vân Phàm: "Ăn đi thôi, nhân lúc còn mau nóng ăn đi."

Tần Nguyệt cảm nhận được tầm mắt của An Hồng, liền ngẩng đầu lên nhìn cô cười: "Mình muốn giảm béo, trong đồ ăn đều là dầu mỡ, ăn nhiều không tốt."

An Hồng chớp chớp mắt, không nói gì, gắp lên một miếng sườn ăn. Tuy nhiên sau đó cô liền phát hiện, Tần Nguyệt chỉ ăn một ít rau củ gì đó, hoàn toàn không chạm vào đồ ăn mặn.

Lộ Vân Phàm cũng ăn sườn, cảm thấy mùi vị không tệ, hỏi Tần Nguyệt: "Có phải là tôi đã gọi đồ ăn không hợp khẩu vị của cậu hay không?"

Tần Nguyệt cười: @MeBau*[email protected]@ "Không phải đâu, chỉ là hiện tại mình không ăn thịt."

"Hả?" Lộ Vân Phàm kinh hãi, "Không ăn thịt? Vậy cậu ăn thịt gì?"

"Thịt heo, thịt dê, thịt bò thì không ăn một chút nào, mình ăn nhiều lắm cũng chỉ có chút thịt gà thôi! À mình còn ăn cá!"

Lộ Vân Phàm mau chóng vẫy tay kêu người phục vụ: "Thêm con cá!"

Hàn Hiểu Quân ngăn trở anh: "Không cần đâu, cô ấy chỉ ăn một chút, ăn không hết sẽ lãng phí."

Tần Nguyệt cũng phụ họa: "Không cần kêu thêm đâu, mình ăn chút rau dưa là tốt rồi, kỳ thực mình tuyệt đối không đói."

Lộ Vân Phàm cũng không miễn cưỡng nữa, đồ ăn lại được tiếp tục mang lên. Nhìn thấy Tần Nguyệt mỗi một lần gắp đồ ăn, lại một lần dùng đũa nhúng thức ăn ở trong chén trà chao dầu đi như vậy, cách một lát lại còn muốn đổ bỏ nước trong chén trà đi, đổi một chén mới như thế, Lộ Vân Phàm ăn có chút không biết ngon. Anh quay đầu nhìn sang An Hồng, cũng thấy cô ăn mà trong lòng không được yên.

Bọn họ tùy ý trò chuyện, bàn luận về những chuyện lý thú ở trong trường học, còn có một chút tình hình gần đây của các bạn học thời trung học. Hàn Hiểu Quân luôn luôn không nói lời nào, chính là lẳng lặng ngồi nghe.

Ăn được không nhiều lắm, Lộ Vân Phàm muốn đi thanh toán, nhưng Hàn Hiểu Quân ngăn trở anh: "Để anh!"

Lộ Vân Phàm còn muốn kiên trì, nhưng đã bị một câu nói lại của Hàn Hiểu Quân đành trở về: "Đừng cãi cọ nữa, cậu vẫn còn là sinh viên đó."

Lộ Vân Phàm lập tức liền ngậm miệng lại. Dù sao giằng co đối với một việc nhỏ như vậy, thật sự cũng không có ý nghĩa gì.

Sau khi ăn xong, bốn người cùng đi ra khỏi nhà hàng. Hàn Hiểu Quân lấy ra chìa khóa xe, nói với An Hồng: diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn "Để anh hai người trở về nhà."

An Hồng còn chưa kịp trả lời, Lộ Vân Phàm đã cự tuyệt luôn: "Không
cần đâu, em và An Hồng còn muốn đi dạo, hai người cứ đi trước đi là được."

Hàn Hiểu Quân không để ý đến Lộ Vân Phàm, chính là nhìn vào An Hồng chờ đợi câu trả lời của cô. An Hồng gật gật đầu, cầm tay Lộ Vân Phàm nói: "Vừa rồi em ăn đã rất no, em cũng còn muốn đi dạo một lát, hai người đi về trước đi."

"Cũng được, hai chúng tôi đi trước vậy, hai người nhớ đừng về nhà quá trễ đó, hẹn gặp lại." Ánh mắt của Hàn Hiểu Quân có chút ảm đạm, Tần Nguyệt khoác tay lên cánh tay của anh, vẫy tay đối với An Hồng: "Chúng mình đi nhé, An Hồng, Lộ Vân Phàm, bye bye! Hẹn lần sau gặp lại."

"Bye bye." An Hồng vẫy vẫy tay, nhìn theo Tần Nguyệt cùng Hàn Hiểu Quân đi xa dần. Tần Nguyệt mặc chiếc quần jeans bó chặt lên người, hai chân của cô nhìn giống như hai cây sào trúc được bọc lại vậy. An Hồng nhìn mà như đang nằm mộng.

Thẳng đến nhìn không thấy bóng lưng của bọn họ nữa, Lộ Vân Phàm mới ôm chầm lấy bả vai của An Hồng: "Đi, chúng ta đi ăn hiệp đấu sau nào!"

"Hả?"

"Anh vẫn chưa ăn no!" Lộ Vân Phàm trừng lớn mắt, "Nhìn Tần Nguyệt ăn cơm như thế, có ai còn có thể nuốt trôi được chứ! Làm cho anh có cảm giác như những thứ mình ăn vào đều là mỡ heo không vậy!"

"..."

"Đi thôi! Đi ăn đồ nướng có được hay không? Anh đặc biệt nhớ đến được ăn từng miếng từng miếng thịt."

"Hay lắm."

"Hử?"

"Em cũng vậy, cũng chưa ăn no." An Hồng hướng Lộ Vân Phàm nở ra một nụ cười, "Muốn ăn thịt dê xiên đến muốn điên rồi!"

Lộ Vân Phàm cười to, dắt tay An Hồng liền bước đi.

Hai người ở trong quán đồ nướng, mải mê nướng đến khí thế ngất trời, thịt dê xiên, mề vịt, cánh gà, lạp xườn, ngô, từng thứ một được bày ra, một bên uống Coke ướp lạnh, một bên vội vàng đưa vào trong miệng những mĩ vị béo ngậy mà người ta vừa nướng xong.

Ăn như “lang thôn hổ yết” (*) một trận, Lộ Vân Phàm mới vuốt bụng dừng lại. Anh một bên bôi bột thìa là lên xiên thịt dê, một bên lắc đầu thở dài: "Hàn Hiểu Quân nhất định chưa từng bao giờ được hưởng thụ cái thời khắc như thế này."

(*) Lang thôn hổ yết: Câu thành ngữ chỉ sự ăn uống vội vàng ngấu 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện