Thanh Xuân Của Em Đều Liên Quan Đến Anh

Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Mẹ Bầu

Đúng lúc mùi hoa quế dần dần biến mất, lá cây ngô đồng rơi đầy đất, An Hồng bọc người trong áo bành tô đi ở trong sân trường, xoay người nhìn lại, mới phát hiện ra mùa đông đã đến gần.

Tiết Đông chí, lễ tang của mẹ và bác sĩ Tiêu đúng hạn cử hành.

Trừ bỏ ba vị già cả ra, tất cả thân thích của hai nhà đều tham dự hết. Tiêu Lâm nâng tro cốt của mẹ, Tiêu Trí nâng tro cốt của bác sĩ Tiêu đi tuốt đàng trước. An Hồng trên người mặc bộ đồ màu đen, vành mắt đỏ ửng tựa vào trên người Lộ Vân Phàm, chậm rãi đi theo ở bên người Tiêu Lâm.

Tuy rằng đã qua hơn nửa năm, thì thời khắc trầm trọng này thật sự tiến đến. An Hồng như trước, bi thương muốn chết, may mắn là có Lộ Vân Phàm luôn luôn tại bên người cô. @MeBau*[email protected]@ Anh gắt gao ôm lấy vai cô, dùng sức mạnh và sự ấm áp của mình truyền sang cho người con gái ở bên cạnh.

Mẹ cùng bác sĩ Tiêu rốt cục đã đc hợp táng. Khi bọn họ ở trước mộ bia, Tiêu Lâm khóc cực kỳ bi ai, An Hồng đi đến bên người cô, kéo bả vai gầy yếu của em gái qua, vòng tay ôm vào trong lòng mình.

Nhìn ảnh chụp mẹ cùng bác sĩ Tiêu trên mộ bia, bọn họ vẫn đang còn rất trẻ tuổi, cười đến xán lạn. Hốc mắt của An Hồng đã ươn ướt, Cô hiểu rất rõ ràng, trên vai mình đã có trách nhiệm quá nặng. Cần phải chú ý
mà chăm sóc thật tốt cho Tiêu Lâm và bà ngoại, đó chính là sứ mạng trong tương lai của cô.

Hàn Hiểu Quân cũng tham gia lễ tang. Anh chỉ đứng ở phía trước, đặt hoa ở trước mộ bia, sau đó anh đi đến trước mặt An Hồng, die,n;da.nlze.qu;ydo/nn, đưa tay ra dịu dàng vuốt vuốt mái tóc của cô, sau đó nhẹ nhàng ôm cô một cái.

Giọng nói của anh vang lên ở bên tai An Hồng thực êm dịu: "A Hồng, có việc gì, em liền gọi điện thoại cho anh, anh luôn luôn ở bên cạnh em."

An Hồng gật đầu, tựa vào trong vòm ngực vững chãi của Hàn Hiểu Quân. Cô im ắng cố kìm nước mắt.

Lộ Vân Phàm đứng ở một bên, trầm mặc nhìn sang phía bọn họ. Anh chú ý tới ánh mắt của Hàn Hiểu Quân. Anh hơi hơi nhíu nhíu mày lại, nhưng trước sau cũng không nói gì.

Đã đến giờ ăn cơm trưa, mọi người tản đi. Hàn Hiểu Quân lái xe đưa An Hồng, Lộ Vân Phàm cùng Tiêu Lâm trở về trường học. Dienddanlequuydon Tiêu Lâm chính là đang học sơ tam, việc học cũng thật nhanh. Lúc này đã cách cuộc thi cuối kỳ không xa. An Hồng buổi chiều còn phải lên lớp, buổi tối còn có giờ tự học tối. An Hồng dặn Tiêu Lâm vài câu, nhìn theo em gái đi vào trường học rồi mới trở về trên xe. Cô nghĩ nghĩ, nói với Hàn Hiểu Quân không cần đưa 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện