Thanh Xuân Của Em Đều Liên Quan Đến Anh

Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Mẹ Bầu

Trong nháy mắt động tác của Lộ Vân Phàm tạm dừng lại, thân thể cũng trở nên cứng ngắc. Cậu ta cau mày, thật lâu về sau mới mở to mắt nhìn chăm chú vào An Hồng.

"An An, vì sao rốt cuộc cậu cứ phải đối xử với tôi như vậy?" Trên mặt của cậu ta những giọt nước cứ nhỏ xuống, ánh mắt thê thảm như đòi mạng.

"Lộ Vân Phàm, tôi đã từng nói với cậu rất nhiều lần rồi..."

"An An!" Cậu ta lớn tiếng kêu, "Trước kia chính cậu là người đã hôn tôi trước đó, cậu đã quên rồi sao?"

"Tôi..."

"Khi đó cậu cũng không uống rượu kia mà?" Lộ Vân Phàm cong miệng lên, hỏi"An An, rốt cuộc phải như thế nào thì cậu mới sẽ thích tôi?"

"Lộ Vân Phàm, tôi sẽ không thích cậu đâu!" An Hồng trừng mắt nhìn cậu ta, cô vẫn ở trong lòng cậu ta như cũ, không thoát thân ra được.

"Vì sao?" Lộ Vân Phàm cắn răng hỏi, die,n;da.nlze.qu;ydo/nn "Tôi sa ra đã kém Hàn Hiểu Quân ở chỗ nào hả?"

Vấn đề này được hỏi lên, tựa như lời thoại chua xót trong phim nhiều tập chiếu lúc tám giờ đúng vậy. Lộ Vân Phàm ở trong lòng khinh bỉ chính bản thân mình, nhưng chính bản thân cậu ta thật sự cũng không rõ ràng được. Rất nhiều lần, cậu ta đều cảm thấy ánh mắt của An Hồng nhìn cậu ta không giống như kiểu của người ở bậc bề trên. Cô sẽ cười với cậu ta, trên đường qua lại ở trong trường học nhưng khi cô hứng trí bừng bừng sẽ nói chuyện phiếm cùng với cậu. Cô cũng không chút phản cảm mà dựa vào ở trong lòng cậu ta để ngủ. Cô cũng quan tâm đến bản thân cậu. Bọn họ từng đã ôm ấp, từng đã dắt tay... Mà quan trọng nhất chính là, tại cái ngày mùa hạ dưới ánh mặt trời gay gắt hôm ấy, cô đã chủ động hôn cậu.

Khi đó
Lộ Vân Phàm đã cao hứng đến độ giống như sắp bay lên đến trời xanh rồi. Thế nhưng là từ đó về sau, cậu ta lại lần lượt gặp được sự đả kích, làm cậu ta cảm thấy những thảy ngọt ngào tốt đẹp từng đã phát sinh trước đó, hết thảy đều là một hồi ảo mộng hư không!

Cậu ta ngã vào An Hồng di-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n vì cậu ta đã giăng bẫy cô. Thế nào mà mọi nỗ lực đều không đem lại được kết quả gì vậy.

Nghe thấy vấn đề Lộ Vân Phàm đưa ra, An Hồng cảm thấy phiền chán. Cô trả lời cậu ta: "Cái đó không chút liên quan đến Hàn Hiểu Quân. Tôi cũng không có cùng với anh ấy! Chính là... Lộ Vân Phàm à, hai chúng ta thật sự không hề thích hợp với nhau!"

"An An..."

"Lộ Vân Phàm cậu đủ rồi đấy! Làm sao da mặt của cậu lại dầy như thế chứ! Cậu cho là bộ dạng của cậu đẹp trai, vóc dáng cậu cao ráo, trong nhà cậu có tiền, như vậy thì mọi cô nương đều sẽ phải vây quanh chuyển động quanh cậu hay sao? Tôi đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi, tôi không thích cậu, không thích cậu, không thích cậu! Rõ chưa? Trước kia tôi không thích cậu, về sau này cũng sẽ không thích cậu! Rốt cuộc là cậu có hiểu điều đó hay không hả? Tôi đã nói với cậu rồi, hai chúng ta không cần phải liên lạc lại với nhau, làm sao cậu vẫn cứ dây dưa không ngớt, cứ quấn quít lấy tôi như vậy chứ? Tôi... Tôi lớn hơn cậu những 2 tuổi kia đấy! Những 2 tuổi kia! Tôi cũng đã sắp hai mươi 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện