Bầu không khí đầy sự ngọt ngào, tám lá đung đưa nhẹ.
Cái ôm ấm áp của Ngụy Thành làm Tiểu Mễ cười mỉm, cô cảm thấy mình thật hạnh phúc.
Phía xa, Nhã Nhi từ bên trong bước ra, ánh mắt khinh bỉ nhìn hai người.
"Tình cảm nhỉ, nhưng sớm muộn cũng không còn gì đâu."
Ngụy Thành quay người sang, ngồi xuống, vẻ đẹp nâng niu chỉ cô leo lên lưng anh.
Tiểu Mễ tròn mắt nhìn, Ngụy Thành kéo tay cô đặt lên.
Tiểu Mễ thuận thế leo lên, tim đập mạnh, mặt đỏ lên.
"Em ôm chặt anh vào đấy."
Ngụy Thành đứng từ từ lên, cao thêm, Tiểu Mễ dựa đầu vào lưng anh ngủ thiếp đi.
Trên cả đường về, Ngụy Thành cõng cô trên lòng, sự dịu hiền ấy làm trái tim Tiểu Mễ tan chảy.
Cô dụi dụi mắt tỉnh dậy, nhìn con phố tấp nập, ánh mắt sáng bừng lên.
"Anh nhìn kìa."
Tay cô chỉ về tòa nhà phía trước, ánh sáng từ đèn led.
Ngụy Thành mỉm cười đặt cô xuống khẽ xoa đầu.
"Em muốn vào công ty đó làm không."
Tiểu Mễ tròn mắt, cười tươi gật đầu, dù công ty đó tuyển nhân viên khá cao nhưng cô sẽ cố gắng.
Ngụy Thành xoa đầu, ánh mắt dịu hiền nắm tay cô rời đi.
Trời tiết dần lạnh, về đến nhà Tiểu Mễ tháo giày ra nhảy lên sofa nằm dài ra.
"Anh mau qua đây đi."
Cố Ngụy Thành đặt áo khoác lên ghế rồi bước qua, anh ngồi xuống, Tiểu Mễ cười mỉm nằm lên chân anh, đắp chiếc chăn mỏng rồi ngủ tiếp.
Ngụy Thành ngơ ra, buổi học đầu mà cô ấy đã mệt thế rồi.
Anh khẽ vuốt mái tóc mai của cô rồi hôn nhẹ lên trán.
"Ngủ ngon."
Ngụy Thành bế Tiểu Mễ lên, dựa vào lòng anh, ánh mắt nhìn cô ngủ say, trong lòng rung động mạnh.
Bản thân anh sợ sẽ làm ra chuyện vượt quá giới hạn, Ngụy Thành tức giận chửi bản thân một câu.
"Kiềm chế lại Cố Ngụy Thành, cô ấy mới chỉ 19 tuổi thôi."
Tiểu Mễ mơ ngủ gọi tên Ngụy Thành, anh cười nhẹ đặt cô xuống giường rồi ra ngoài.
Vừa bước ra anh đóng rầm cánh cửa lại, ôm miệng, mặt đỏ lên.
"Cô ấy thật sự là tiểu yêu tinh mà."
Sáng hôm sau, một mùi thơm ngào ngạt từ phòng bếp tỏa ra.
Tiểu Mễ ngồi dậy ngửi ngửi đi theo hương thơm.
Mắt cô sáng lên nhìn đống đồ ăn trước bàn.
"Anh nấu nhiều thế này sao, anh tính nuôi em thành heo đấy à."
Ngụy Thành cười nhẹ kéo cô vào ghế.
"Thế em có ăn không."
"Ăn."
Tiểu Mễ gắp từng gắp bỏ vào bát.
Cô ăn một cách ngon lành, nhưng bỗng khựng lại, Tiểu Mễ ngẩng đầu lên nhìn Ngụy Thành.
Anh đang ngắm nhìn cô ăn.
"Anh...anh nhìn thế em ngại đấy."
Ngụy Thành cười lớn.
"Anh đi đến trường trước, hôm nay em không có tiết thì ở nhà ngon tối anh mua kem cho."
Cố Ngụy Thành cầm áo khoác rồi bước ra khỏi nhà.
Tiểu Mễ cười rồi tiếp tục chú tâm vào việc ăn.
Tay nghề của Ngụy Thành thật đúng như lời An Đoàn nói.
Một cuộc điện thoại gọi đến.
"Tiểu Mễ, cậu đến quán cà phê Lạc Mai đi."
Tiểu Mễ đặt đôi đũa xuống.
"Sao hẹn chỗ xa thế, mà hôm nay